Đối mặt với cơn thịnh nộ của Nghiêm Binh, Phượng Như Ảnh rơi vào tình thế khó xử, vì thế nhanh chóng tránh đi. Anh không thể đánh trả, bởi vì anh vừa nghe Mộc Vân Phong gọi Nghiêm Binh là chú, hơn nữa bây giờ Nghiêm Binh lại một mực muốn bảo vệ Mộc Vân Phong. Phượng Như Ảnh biết quan hệ của họ không tầm thường, càng không dám động thủ. Chỉ có thể di chuyển thân thể phòng tránh thế tấn công của Nghiêm Binh.
Nhưng Nghiêm Binh mặc kệ trong lòng Phượng Như Ảnh nghĩ cái gì, ông một lòng muốn trút giận cho Mộc Vân Phong. Trong lòng của ông cũng giống như Minh Quân vậy, đã sớm xem Mộc Vân Phong là con gái rồi. Hiện tại con gái bị ức hiếp, ông không quan tâm đến nguyên tắc lý lẽ gì nữa.
"Nghiêm Binh, ông dừng tay đi." Thấy Nghiêm Binh nhất quyết không tha, bộ dáng thế nào cũng phải đánh Phượng Như Ảnh cho bằng được, Trần Cương hét lớn một tiếng. Ông hiểu rõ Phượng Như Ảnh hơn Nghiêm Binh, cậu ta là kiểu người một hai đều rõ ràng, tuyệt đối không phải như Nghiêm Binh nghĩ.
Trần Cương nghĩ Phượng Như Ảnh nhất định là có nổi khổ tâm khó mà nói ra.
Nhưng Nghiêm Binh đang nổi nóng làm sao nghe Trần Cương nói, đánh cho Phượng Như Ảnh tránh né không kịp. Thấy nắm đấm của ông sẽ đánh trúng mắt của Phượng Như Ảnh, nên Trần Cương vừa ngăn lại vừa quát lên: "Chuyện không biết rõ ràng đã động tay động chân, dầu gì ông cũng là trưởng bối đó."
"Không phải đã rõ ràng rồi sao? Ông không thấy vẻ mặt thương tâm của Tiểu Phong sao?" Bị Trần Cương ngăn lại Nghiêm Binh không đánh Phượng Như Ảnh nữa, quay qua rống to với lão chiến hữu của mình. Làm cho đám binh lính bên ngoài không rõ tình hình, cả đám nghe ngóng nhìn vào phòng tiếp khách.
"Nhìn cái gì đó?" Trần Cương thấy một đám đầu lố nhố thì không vui quát lên, kéo Nghiêm Binh ngồi lên ghế sô pha.
Phượng Như Ảnh nhìn lão thủ trưởng lôi Nghiêm Binh đi, sau đó cũng vội vàng đi theo sau. Nói thật anh không ngờ Nghiêm Binh lại bảo vệ Mộc Vân Phong hết mình đến thế, thấy Nghiêm Binh bảo vệ Mộc Vân Phong như vậy, Phượng Như Ảnh cảm thấy vừa vui mừng lại vừa bất đắc dĩ. Anh không biết phải giải thích chuyện này như thế nào, ngay cả bản
thân anh cũng không hiểu tại sao anh trai của mình lại giết cha của Mộc Vân Phong.
"Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Thấy hai người đã ngồi xuống, Trần Cương lúc này mới nghiêm túc hỏi Phượng Như Ảnh, ông cũng không muốn để cho lão chiến hữu và binh lính mình quý nhất đối đầu với nhau ngay tại địa bàn của mình.
"Thủ trưởng, không phải là con không muốn nói, mà con thật sự không biết nói như thế nào." Vẻ mặt Phượng Như Ảnh khổ sở nhìn lão thủ trưởng của mình, làm sao anh không biết ý tốt của lão thủ trưởng, nhưng anh thật sự không giải thích được.
"Cậu?" Nghiêm Binh vừa nghe Phượng Như Ảnh nói thì đột nhiên đứng lên, chỉ tay vào Phượng Như Ảnh, lại bị Trần Cương ấn vai ngồi xuống lại.
Nếu không phải là địa bàn của lão chiến hữu, nếu không phải nể mặt lão chiến hữu, Nghiêm Binh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Phượng Như Ảnh như vậy. Trong lòng ông đã sớm nhận định Mộc Vân Phong là con gái của ông, đối với người đã ức hiếp cô, ông tuyệt đối sẽ không tha thứ nhẹ nhàng như vậy.
"Chú Nghiêm, chuyện không phải như chú nghĩ đâu." Phượng Như Ảnh mặt mày khổ sở nhẹ nhàng nói: "Con không làm chuyện gì có lỗi với Tiểu Phong, chẳng qua là có người làm liên lụy đến con."
"Nếu không phải cậu, vậy tại sao cậu không ra mặt giúp Tiểu Phong, lôi cái người làm chuyện có lỗi với con bé ra xử lý đi." Vẻ mặt Nghiêm Binh bán tín bán nghi. Ông nghi ngờ độ chân thật trong lời nói của Phượng Như Ảnh, vừa rối thấy dáng vẻ Phượng Như Ảnh rất quan tâm Tiểu Phong, nhưng nếu như thật sự quan tâm thì sao lại để cho con bé đau lòng, sao biết rõ có người làm tổn thương Tiểu Phong mà không xử lý.
"Chú Nghiêm, chuyện không đơn giản như vậy, hơn nữa con cũng không thể giết người kia." Phượng Như Ảnh lại giải thích với Nghiêm Binh. Nhưng Nghiêm Binh nghe lời giải thích của anh xong mặt mày lại trắng bệch.