Chỉ nghe ông gầm lên với Phượng Như Ảnh: "Không thể giết hả? Rõ ràng chính là không quan tâm Tiểu Phong. Tiểu tử, cậu nhớ cho kỹ, ta mặc kệ cậu là ai, mặc kệ thế lực của cậu lớn bao nhiêu, hôm nay ta nói cho cậu biết, sau này cậu tránh xa Tiểu Phong một chút, bằng không đừng trách ta không khách khí."
Hôm nay ông nể mặt lão chiến hữu, không có nghĩa là sau này ông không xử lý Phượng Như Ảnh. Nghiêm Binh hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài tìm Mộc Vân Phong.
"Chú Nghiêm, chú Nghiêm." Phượng Như Ảnh thấy Nnghiêm Binh rời khỏi phòng tiếp khách, lên tiếng gọi. Nhưng Nghiêm Binh chỉ để lại cho anh một bóng lưng.
Ôi trời, Phượng Như Ảnh thở dài, có Nghiêm Binh xen vào giữa anh và Mộc Vân Phong, sự tình càng không dễ dàng rồi. Anh vốn nghĩ thật vất vả mới gặp lại Mộc Vân Phong, thế nào cũng phải tranh thủ bồi dưỡng tình cảm một chút.
Mặc dù hơn nửa năm nhớ thương làm cho anh hiểu rõ bản thân đã đặt Mộc Vân Phong trong lòng, thậm chí có thể nói đã yêu Mộc Vân Phong, nhưng anh biết Mộc Vân Phong hoàn toàn không có cảm giác với anh, thậm chí còn oán hận, ai bảo anh là em trai của kẻ thù giết cha cô.
"Tiểu tử thúi, đừng để ý đến ông ấy. Tính khí của ông ấy vậy đó." Trần Cương thấy lão chiến hữu của mình tức giận đùng đùng bỏ đi, vẻ mặt của Phượng Như Ảnh lại buồn rầu nên an ủi.
"Thủ trưởng, con không sao. Chỉ là có chút chuyện không thể giải thích rõ ràng cho ông ấy, bởi vì chuyện này có liên quan đến mạng người." Phượng Như Ảnh có phần bất đắc dĩ nhìn Trần Cương, ngay sau đó nhướng mày cười đổi lại một vẻ mặt thoải mái.
"Không có gì là tốt rồi, ta cũng không hỏi thêm chuyện của con. Chỉ là nha đầu kia cũng không phải người dễ hầu hạ, muốn khuất phục con bé cũng không dễ đâu đấy." Trần Cương thấy Phượng Như Ảnh cười, cũng lên tiếng trêu đùa.
"Thủ trưởng yên tâm, bảo đảm nhiệm vụ sẽ hoàn thành." Phượng Như Ảnh cũng nháo lên theo. Chỉ thấy anh nghiêm chỉnh đứng dậy chào Trần Cương theo nghi thức nhà binh, chọc Trần Cương phá lên cười ha hả.
Nhưng mà lúc Phượng Như Ảnh và Trần Cương nói chuyện với nhau thật vui vẻ, chỗ ký túc xá của Mộc Vân Phong lại là một khoảng trời u ám. Nghiêm Binh ngồi đối diện với Mộc Vân Phong, nhìn sắc mặt không vui của cô,
lo lắng nói: "Tiểu Phong, rốt cuộc là thằng nhóc kia đã làm chuyện gì có lỗi với con, nói cho chú biết chú đi xử lý nó."
Nghiêm Binh chưa dứt lời, sắc mặt Mộc Vân Phong càng thêm khó coi. Nghĩ tới kẻ thù giết cha của mình là anh ruột của Phượng Như Ảnh, khiến cho trong lòng Mộc Vân Phong tức giận không thôi. Người đàn ông duy nhất mà mình hợp ý cũng là kẻ thù giết cha mình. Hơn nữa vừa rồi cô còn ôm ấp kẻ thù ngay trước mặt mọi người, càng làm cho cô cảm thấy vô cùng oán giận.
Chẳng lẽ đầu óc cô trở nên ngu muội rồi, lại để cho tên đàn ông kia ôm mình như vậy, không đẩy ra cũng không tán anh ta bạt tai nào. Điều này hoàn toàn không phù hợp với tác phong trước sau như một của Mộc Vân Phong, đối với kẻ thù, đối với đàn ông chọc đến mình, chưa ai có một kết cục tốt đẹp cả.
Nhưng hết lần này đến lần khác Phượng Như Ảnh vượt ra khỏi ranh giới cuối cùng của mình, chẳng lẽ thật sự chính là bởi vì anh ta đã cứu mình hai lần sao? Hoặc có lẽ trong tận đáy lòng mình vẫn có một thứ tình cảm mâu thuẫn như vậy với anh ta.
Nghiêm Binh thấy vẻ mặt của Mộc Vân Phong ngầm biến đổi, trong lòng rất lo lắng nên hỏi: "Tiểu Phong, con làm sao vậy?"
Nghiêm Binh đang suy nghĩ tại sao câu hỏi của mình lại làm cho khuôn mặt của Tiểu Phong xuất hiện nhiều biểu tình như vậy, có phải đã hỏi vấn đề không nên hỏi làm cho Tiểu Phong khó xử hay không.
Nghĩ tới đây Nghiêm Binh thở dài nói: "Thôi, Tiểu Phong, chú không hỏi nữa."
"Chú Nghiêm, không có chuyện gì đâu ạ. Không phải là con không muốn nói cho chú biết, chỉ là có chút chuyện con muốn tự mình giải quyết." Mộc Vân Phong phục hồi tinh thần lại, thận trọng nói với Nghiêm Binh.
Mối thù giết cha này, sớm muộn gì cô cũng báo thù. Nhưng cô không hy vọng người khác nhúng tay vào, cho dù là sư phụ và hai chú Nghiêm đối xử với cô cực kỳ tốt cũng không được.