Editor: Thoa Xù
Mộc Vân Phong nhìn chiếc xe dừng lại bên cạnh mình, nhíu đôi mày thanh tú, yên lặng chờ người trong xe bước ra ngoài.
Cửa xe mở ra, Trần Tinh từ trong xe bước ra, thấy Mộc Vân Phong tay ôm ngực đang dựa vào bên cạnh xe nhìn anh ta, trong lòng run lên. Mặc dù thấy Mộc Vân Phong cười, nhưng vẻ mặt càng lạnh lùng hơn lúc không cười, lập tức tiến lên phía trước lấy lòng nói: "Lão đại, sao cô lại ở đây?"
"Sao tôi lại ở đây?" Mộc Vân Phong xinh đẹp cười một tiếng, thấy vậy Trần Tinh hối hận không thôi. Sao anh ta lại quên rằng lão đại không thích nhất chính là người khác khoe khoang tài lái xe trước mặt cô. Mà vừa rồi anh ta lại phạm vào điều cấm kị của cô.
Nhớ đến cảnh Mộc Vân Phong trừng phạt những người trước đó, da đầu tê dại, định dừng bước không tiến về phía trước, lại thấy đôi mắt lạnh lẽo tràn đầy của Mộc Vân Phong, bước chân không thể tiếp tục.
"Tiểu tử, kỹ năng lái xe không tệ nha." Mộc Vân Phong đột nhiên nói một câu thiếu chút nữa khiến cho tâm sự nặng nề của Trần Tinh đổ ầm xuống. Anh ta nhớ lại trước đây sau khi Mộc Vân Phong nói những lời thế này với Lưu Xuân, Lưu Xuân phải làm cu li ròng rã một tuần lễ, quét dọn phòng cho Mộc Vân Phong.
Lần này mình phạm vào cấm kị của cô, không biết là sẽ bị phạt đi làm cái gì đây.
"Lão đại." Trần Tinh gọi, trong mắt tràn đầy ý cầu xin. Nhưng hình như Mộc Vân Phong hoàn toàn không nghe thấy, nói với Trần Tinh: "Mọi người sắp xếp xong rồi à?"
"Vâng." Trần Tinh vừa nghe Mộc Vân Phong không có nói tới sẽ phạt anh ta, nhất thời hăng hái, ngay cả sống lưng cũng thẳng hơn nhiều.
"Đi thôi, dẫn tôi đi xem một chút." Động tác nhỏ của Trần Tinh sao có thể giấu giếm được cặp mắt sắc bén kia của Mộc Vân Phong, nhưng mà bây giờ cô không định nói gì, cô muốn để cho Trần Tinh vui vẻ một chút, đợi lát nữa anh ta còn được dễ chịu hơn.
Hừ, lại ở trước mặt cô khoe khoang tài lái xe, không muốn sống à.
Trần Tinh vừa nghe Mộc Vân Phong nói muốn đi xem người đàn ông bị bắt kia, lập tức rất lịch sự mở cửa xe cho Mộc Vân Phong lên, sau đó tự mình vui vẻ đi đến mở cửa.
Trong lòng cười thầm mãi, anh ta mới vừa bị cái cô nàng tên Hỏa kia xua đuổi. Bây giờ có lão đại ở đây rồi, xem cô ta còn dám lớn lối với anh như vậy nữa không.
Nói thật, vẫn là lần đầu tiên anh ta gặp phụ nữ kiêu ngạo hung hăng như vậy, tính khí nóng nảy, lần cũng không vui vẻ với anh ta. Cũng không biết tại sao, anh ta lại cam chịu. Hỏa càng không vui vẻ với anh ta, anh ta càng muốn trêu chọc cô nàng.
Công tâm mà nói thì thật ra kỹ thuật lái xe của Trần Tinh rất khá. Chưa đến một tiếng sau họ đã đến Hồng Nhan Các rồi.
Xe vừa mới dừng lại, Hỏa lập tức từ bên trong vọt ra, thấy Trần Tinh xuống xe thì tức giận nói: "Sao anh lại vác mặt đến nữa rồi."
"Cái người này lại nhớ anh vậy à, còn đích thân chạy ra đón anh, anh có thể không đến sao?" Trần Tinh nhìn Hỏa lưu manh nói. Thừa dịp lúc này lão đại chưa nổi giận, anh ta phải thoải mái trêu chọc cô gái mà lần nào cũng khiến anh ta bứt rứt này.
Suy nghĩ lại rất ấm ức, mỗi lần hai người đối mặt, anh đều không nói lại cô, lần nào cũng để cho một cô gái chèn ép, nhắc đến trong lòng Trần Tinh lập tức khó chịu.
Nhưng mà Trần Tinh quên mất, anh ta vẫn là thuộc hạ của Mộc Vân Phong, mà Mộc Vân Phong cũng là một cô gái, có thể nói cho tới bây giờ anh ta không dám xem Mộc Vân Phong là phụ nữ.
"Anh vô lại nói cái quỷ gì đấy, Hồng Nhan Các chúng tôi không hoan nghênh anh, cút cho tôi." Hỏa nhìn vẻ mặt muốn ăn đòn của Trần Tinh, hận không thể đánh hai quyền, nhưng lại sợ đến lúc đó Mộc Vân Phong sẽ dạy bảo cô.
"Hì hì, lần này anh thật sự không đi rồi." Trần Tinh vừa cười vừa kéo cửa sau xe ra, dùng tay ra dấu mời Mộc Vân Phong.
Nhất cử nhất động vừa rồi của anh ta và Hỏa, Mộc Vân Phong đều nhìn thấy rất rõ ràng được, cũng không định nói gì cả. Bọn họ đều là thuộc hạ của mình, chỉ cần đừng quá đáng, cô cũng không muốn can thiệp vào quá nhiều.
Hỏa bước lên trước, đang định đuổi Trần Tinh đi, thấy Mộc Vân Phong từ trên xe bước xuống, vẻ mặt vui mừng tiến lên phía trước nói: "Lão đại, chị đã đến rồi."
Hỏa và Mộc Vân Phong sóng vai đi vào trong nhà, sớm đã quên sạch chuyện phải đuổi Trần Tinh đi rồi.
Hỏa không ngờ tên tiểu tử Trần Tinh này lại chở lão đại về, dựa vào điều này cô tạm thời không so đo với anh ta. Vừa vào nhà Hỏa ở bên cạnh hỏi Mộc Vân Phong: "Lão đại, chị không sao chớ."
Sau khi mấy chị em các cô rút về vẫn luôn thấp thỏm lo lắng Mộc Vân Phong gặp chuyện không may, bây giờ cô ấy khỏe mạnh đứng ở trước mặt, cuối cùng cũng yên lòng rồi.
"Không phải chị đang sống sờ sờ đứng trước mặt em sao?" Mộc Vân Phong khẽ cười một tiếng, cô chính là biết đám bọn Hỏa lo lắng cho cô nên mới quyết định tự mình đến đây một chuyến.
"Không có gì là tốt rồi." Hỏa thấy Mộc Vân Phong hiếm khi có tâm tình tốt biết nói đùa, cũng cười theo, hai người cùng nhau đi vào nhà.
"Bọn Mai đâu rồi?" Mộc Vân Phong đi vào trong phòng, vừa nhìn thấy trống rỗng, mấy chị em khác đều không ở đây, quay đầu nhìn Hỏa.
"Mai đi thẩm vấn lão Hồng rồi, mấy chị em khác vẫn còn nghỉ ngơi."
"Chúng ta cũng đi xem thử, xem lão Hồng có lên tiếng không." Mộc Vân Phong vừa nghe Hỏa nói, bước chân đi về phía ghế sô pha dừng lại, xoay người đi về hướng khác. Cô cũng rất muốn biết rốt cuộc thế lực phía sau lưng Hồng Kinh Thiên này là gì, tại sao Hồng Kinh Thiên phải một mực cung kính với người nọ.
Mấy người đến mật thất của Hồng Nhan Các, thấy Mai đang thẩm vấn Hồng Kinh Thiên. Nhưng mà nhìn qua thỉ mọi chuyện cũng không được thuận lợi, Hồng Kinh Thiên cũng không giống như muốn quan tâm đến Mai.
"Các chủ." Mai thấy Mộc Vân Phong tới, vừa lùi lại vừa cung kính nói.
"Chưa có tiến triển à?" Mộc Vân Phong ngồi xuống cái ghế gần đó, ngẩng đầu quét mắt nhìn Hồng Kinh Thiên với dáng vẻ không xem họ ra gì.
"Thuộc hạ bất tài, không thể khiến lão ta mở miệng." Mai nói thật nhỏ, thấy vẻ mặt khinh thường của Hồng Kinh Thiên, hận không thể tiến lên đập nát mặt lão ta.
"Em đi xuống nghỉ ngơi đi." Mộc Vân Phong liếc nhìn Mai đang mệt nhoài, nhẹ nhàng nói, trong lòng thoáng qua chút thương yêu. Cô biết nhất định Mai đã nán lại trong căn phòng này thời gian rất lâu rồi, nhưng mà Hồng Kinh Thiên này là một lão hồ ly, chắc sẽ không dễ dàng mở miệng như vậy.
"Vâng."
Thấy Mai rời đi, lúc này Mộc Vân Phong mới bắt đầu nhìn thẳng vào Hồng Kinh Thiên, thấy lão ta cả người nhếch nhác nhưng bộ dạng vẻ mặt vẫn kiêu căng.
"Hồng bang chủ, không phải ông đã quên mất tôi rồi chứ." Mộc Vân Phong lạnh lùng nói, đôi mắt nhìn Hồng Kinh Thiên lại sắc bén như dao, giống như muốn đâm thủng nội tâm của lão ta.
Ánh mắt này khiến trong lòng Hồng Kinh Thiên run lên, cảm thấy giọng nói này hơi quen thuộc, chợt ngẩng đầu nhìn thẳng vào Mộc Vân Phong. Là cô ta, chính là cô ta, lão tuyệt đối không nhìn lầm, hơi thở của cô ta và cái người muốn giết lão giống nhau.
"Là cô." Hồng Kinh Thiên xác nhận thân phận của Mộc Vân Phong, trong mắt lóe lên sự căm tức rồi biến mất. Lão ta sẽ không quên mình đã bị người phụ nữ này cầm đao ép buộc lão dùng tánh mạng đổi lấy Hồng thị.
Nhưng lão lại không ngờ, đã đồng ý với điều kiện của cô ta rồi, cô ta vẫn không buông tha cho lão, lại bắt lão đến cái chỗ quỷ quái này.
"Hồng bang chủ, trí nhớ không tệ." Mộc Vân Phong cười khen ngợi Hồng Kinh Thiên. Nhưng lời nói ấy lọt vào trong tai Hồng Kinh Thiên sao nghe chói tai và giễu cợt như vậy.
"Rốt cuộc là cô muốn làm gì, tôi không nhớ rõ đã đắc tội với cô lúc nào." Hồng Kinh Thiên nhìn Mộc Vân Phong, trong đầu cố gắng rà soát lại, nghĩ lại xem có phải mình đã đắc tội với người kia lúc nào rồi không. Dù lão có cố gắng nghĩ như thế nào thì cũng không nhớ có ấn tượng gì.
"Ông không cần suy nghĩ, đúng thời điểm tôi sẽ tự nói cho ông biết tôi là ai? Bây giờ mời ông nói cho tôi biết trước, hôm nay người ở bên cạnh ông là ai?"
Mộc Vân Phong nhìn thấy ánh mắt của Hồng Kinh Thiên vẫn luôn dao động trên người mình, cũng đã sớm hiểu được bảy tám phần tâm tư của lão ta.
"Cái gì, ai?" Hồng Kinh Thiên nghe lời nói của Mộc Vân Phong, bắt đầu hơi hiểu ra mục đích cô bắt mình tới đây, bắt đầu giả bộ hồ đồ.
"Ông đừng có giả vờ với tôi." Mộc Vân Phong nhìn dáng vẻ giả vờ hồ đồ của Hồng Kinh Thiên, khẽ cười ra tiếng. Sau đó lại gần bên tai của lão nói một câu, khiến Hồng Kinh Thiên chấn kinh không thôi.
"Làm sao có thể, làm sao cô có thể biết được?" Hồng Kinh Thiên kinh hãi lớn tiếng hỏi Mộc Vân Phong, lão không thể tin được cô lại biết rõ thân phận của đối phương.
Lão nhớ rõ lúc mình tiếp cận Vu Chính, đã rất cẩn thận rồi, hơn nữa lúc dẫn ông ta đến buổi đấu giá lão đã cho đối phương thay đổi vẻ ngoài rồi mà, vậy mà làm sao cô lại biết thân phận của Vu Chính.
Chẳng lẽ nói bên cạnh mình có người của cô ta? Cũng không phải như vậy, người bên cạnh mình cũng không biết thân phận của Vu Chính.
"Hồng Kinh Thiên, trên đời không có tường nào không bị gió lùa, nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm." Vẻ mặt Hồng Kinh Thiên lọt vào mắt Mộc Vân Phong, thấy vẻ khiếp sợ của lão, khóe miệng nhếch lên một đường cong đẹp mắt. Cô cũng không tin, lời cũng đã nói đến mức này rồi, Hồng Kinh Thiên này còn có thể không mở miệng.
Hồng Kinh Thiên nhìn Mộc Vân Phong cười đến vẻ mặt vô cùng xinh đẹp, hận không thể đánh qua một quyền. Người phụ nữ đáng chết này, không chỉ muốn Hồng thị của lão, bây giờ ngay cả người đứng sau lưng của lão cũng muốn.
Được, cô đã muốn, vậy tôi sẽ nói cho cô biết, xem cô có bản lãnh đi đối phó hay không. Hồng Kinh Thiên chính là biết người đứng sau này lợi hại, lão mới không tin một người phụ nữ nhỏ bé như Mộc Vân Phong lại có thể chống lại được một gia tộc lớn, một thế lực lớn như vậy.
Trong mắt Hồng Kinh Thiên, người đứng sau kia tuyệt đối lớn mạnh, đừng nói Mộc Vân Phong cô chỉ là một thế lực nho nhỏ, cho dù là một bang phái như Hồng bang của lão, thậm chí là một quốc gia cũng chưa chắc động vào được nửa phần thế lực của những người đó.
Phải biết, đây chính là gia tộc truyền thừa trên trăm năm.
"Thế nào? Hồng bang chủ không có ý định trò chuyện đôi chút à?" Mộc Vân Phong thấy vẻ mặt thay đổi nhiều lần của Hồng Kinh Thiên, cười nhẹ nhàng. Cô biết rõ đối phương là một người thông minh, nhất định sẽ có lựa chọn khôn ngoan.
"Nếu lời đã nói đến mức này rồi, tôi cho cô biết cũng đâu ngại gì, chỉ sợ cô không có bản lãnh đối phó với những người đó." Sau đó Hồng Kinh Thiên cũng nở nụ cười, nhưng nụ cười này của lão ta lọt vào mắt đám người Mộc Vân Phong, mang theo một sự vui sướng thích thú khi người khác gặp họa. Mộc Vân Phong đã sớm biết người đứng sau Hồng bang không đơn giản, bây giờ thấy vẻ mặt này của Hồng Kinh Thiên, càng thêm xác định suy đoán của cô.
Nhưng Mộc Vân Phong là ai chứ, đường đường là một lão đại
kiêu ngạo, coi như những người đó lớn mạnh thì sao, nếu như để cô điều tra được cái chết của cha mình có liên quan đến bọn họ, như vậy cô mới sẽ không quan tâm đó là thế lực quỷ gì, cứ tiến tới tiêu diệt thôi.
"Ông chỉ cần nói cho tôi biết người nọ là ai, về phần tôi đối phó với bọn họ thế nào, cũng không nhọc đến Hồng bang chủ bận tâm đâu. Thậm chí nói không chừng tôi còn có thể hoàn thành tâm nguyện của Hồng bang chủ đấy chứ." Mộc Vân Phong thản nhiên nói, gương mặt cười đến quá quyến rũ, mắt nhìn thẳng vaò mắt Hồng Kinh Thiên, giống như thoáng cái có thể nhìn thấu nội tâm lão ta vậy.
"Cô?" Hồng Kinh Thiên nghe Mộc Vân Phong nói, nhất thời kinh hãi. Thầm nghĩ: người phụ nữ này quá đáng sợ, vậy mà cô ta lại biết mình muốn gì.
Nhưng mà, nghĩ lại lập tức sáng tỏ. Cô ta có thể tra được người đứng sau lão, chắc chắn cũng có thể biết tại sao lão phải nghe lệnh của người kia. Điều này hẳn là cô ta phân tích ra được.
Nghĩ tới đây, Hồng Kinh Thiên hơi yên lòng, chỉ cần không phải nội tâm của lão bị nhìn thấu là được rồi. Nếu không thì người phụ nữ này quá đáng sợ rồi.
"Đừng lãng phí thời gian của lão đại tôi, ông hãy nói nhanh đi." Trần Tinh nhìn vẻ mặt âm tình bất định của Hồng Kinh Thiên, thay đổi xoành xoạch, thật kiên nhẫn chờ đợi, lạnh lùng nói.
Cái lão hồ ly này không dễ chịu chút nào, lão ở đây dây dưa, nếu không phải đã biết những tên thuộc hạ của lão đã bị tiêu diệt, Trần Tinh còn tưởng là lão ở đây kéo dài thời gian.
"Gấp cái gì, tôi đã nói thì sẽ nói cho các người biết, còn sợ tôi chối hay sao?" Hồng Kinh Thiên liếc nhìn Trần Tinh, thái độ rất là không vui với anh ta, dù sao thì lão cũng là người đứng đầu một bang, mặc dù bây giờ thành tù nhân, nhưng bị một tên mao đầu tiểu tử dạy bảo, trong lòng có thể thoải mái sao?
"Được lắm, nói đi, tôi rửa tai lắng nghe." Cơ thể Mộc Vân Phong ngã người ra sau ghế, yên lặng chờ Hồng Kinh Thiên nói. Cô rất có kiên nhẫn cho lão ta thời gian, để cho lão từ từ thu xếp lại suy nghĩ của mình.
"Một năm kia, có một người đàn ông đơn độc xông vào Hồng bang nói muốn gặp tôi......" Hồng Kinh Thiên hơi nhíu mày, giọng nói sâu xa vang lên, rơi vào trong hồi tưởng.
Theo Hồng Kinh Thiên kể lại, nụ cười trên mặt Mộc Vân Phong từ từ biến mất, từ từ trở nên yên lặng, trở nên trầm lắng. Đến Hồng Kinh Thiên nói xong, cả mật thất hoàn toàn yên tĩnh, tĩnh đến cả tiếng hít thở của người kia cũng nghe thấy rõ ràng.
Đôi mày Mộc Vân Phong từ từ nhíu lại, nhíu chặt lại. Ngay cả Trần Tinh chuyện gì cũng không để trong lòng cũng mang vẻ mặt nặng nề.
Bọn họ cũng không ngờ người đứng sau kia có một thế lực lớn mạnh như vậy, cho dù là Ám Dạ, Ảnh môn, cộng thêm Hồng Nhan Các cũng chưa chắc có thể chống lại được.
Nếu như muốn đối phó bọn họ, vẫn phải tính kế lâu dài nha. Ánh mắt Mộc Vân Phong tối sầm, sau đó ngẩng đầu nhìn Kinh Thiên, ánh mắt bén nhọn giống như lưỡi dao sắc bén đâm thủng tất cả phòng bị của lão ta.
"Nói cho tôi biết, tại sao ban đầu muốn diệt Thanh bang?" Lời nói của Mộc Vân Phong lạnh lẽo, dứt khoát dồn ép Hồng Kinh Thiên. Khiến cho cơ thể lão lạnh lẽo run lên, ánh mắt Mộc Vân Phong giống như dao cắt, một dao chém gọt vào cơ thể lão.
"Thanh bang? Chẳng lẽ cô thật sự là......" Ánh mắt Hồng Kinh Thiên dò xét nhìn về phía Mộc Vân Phong tràn ngập ý tứ sâu xa. Thầm nghĩ, chẳng lẽ suy đoán trước đây của lão là đúng, cô ta thật sự là người của Thanh bang. Nhưng trong ấn tượng của lão, Thanh bang không có người phụ nữ nào lợi hại như vậy, trừ phi.....
"Cô chính là con gái của Mộc Đồ." Không phải hỏi ngược lại, mà là khẳng định. Trong đầu Hồng Kinh Thiên chợt lóe lên ý nghĩ, ban đầu lúc bọn họ tiêu diệt Thanh bang không tìm được vợ con của Mộc Đồ. Nếu như không phải là Mộc Vân Phong nhắc tới chuyện này, suýt chút nữa lão cũng đã quên mất, chuyện lúc trước không nhổ cỏ tận gốc.
Dĩ nhiên, lúc trước không phải lão không muốn nhổ cỏ tận gốc, mà là lão hoàn toàn không tìm được mẹ con Mộc Vân Phong. Cho dù sau này lão phái rất nhiều người đi tìm, thậm chí người đứng sau cũng tìm giúp, đều không thể tìm được.
Lão thật sự vô cùng bội phục mẹ con Mộc Vân Phong lại có thể ẩn nấp hay như vậy, khiến cho lão tìm ròng rã mấy năm cũng không tìm được. Bởi vì vẫn không tìm được, cho nên chuyện nhổ cỏ tận gốc này mới vội vàng qua quýt. Lại không ngờ vậy mà báo ứng của lão cuối cùng cũng đã tới, hậu quả của chuyện diệt cỏ không tận gốc, đó chính là ngày diệt vong của mình.
"Tôi là ai không quan trọng, ông chỉ cần nói cho tôi biết nguyên nhân là được." Sát khí trong mắt Mộc Vân Phong lóe lên, sau đó kín đáo che giấu đi, đôi mắt nhìn Hồng Kinh Thiên sáng rực.
"Chuyện cho tới bây giờ, tôi cũng không có gì hay để giấu diếm." Trong lòng Hồng Kinh Thiên thở dài. Có lẽ đây chính là nhân quả báo ứng rồi, lão đã giết Mộc Đồ, còn con gái Mộc Đồ thì bắt được lão. Lão đã có thể đoán được kết quả của mình rồi.
"Mặc dù Hồng bang và Thanh bang càng đấu càng lợi hại, tôi cũng thường muốn diệt Thanh bang, có thể nói thật sự muốn tiêu diệt muốn xuống tay nhưng tôi vẫn không có bản lĩnh lớn như vậy." Hồng Kinh Thiên ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt chớp động sát khí của Mộc Vân Phong, hai mắt nhắm nghiền, tiếp tục chậm rãi nói lại chuyện đã xảy ra.
Ban đầu nếu như không phải là người nọ, lão hoàn toàn không nắm chắc được chuyện tiêu diệt Thanh bang. Tuy nói ban đầu chuyện là bởi vì Hồng Bưu mà thôi, nhưng chỉ có lão mới biết Hồng Bưu cũng như lão, chỉ làm thanh đao trên tay người khác mà thôi.
Về phần nguyên nhân cụ thể, tại sao người nọ muốn tiêu diệt Thanh bang, đến bây giờ lão cũng không rõ. Nói về tầm ảnh hưởng, Thanh bang kia và Hồng bang của lão ngang tài ngang sức, nhưng vì sao người nọ lại cố tình chọn về phía Hồng bang của lão chứ?
"Ông nói là, người đó đã đạo diễn ra tất cả?" Mộc Vân Phong cắn răng, từ giữa kẽ răng rít ra mấy từ. Cô đe dọa nhìn Hồng Kinh Thiên, muốn nhìn thẳng vào mắt xem lão có nói dối hay không. Nhưng trong mắt Hồng Kinh Thiên là sự rõ ràng, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết của sự dối trá, khiến Mộc Vân Phong không thể không tin tưởng lời lão nói là sự thật.
Được, được lắm, đại gia tộc thì sao, trăm năm vọng tộc thì thế nào, nếu thật sự là bọn họ giết chết cha mình, tiêu diệt Thanh bang, vậy thì cô sẽ khiến cho bọn họ trả giá thật lớn.
Ăn miếng trả miếng, lấy mạng đền mạng, đây là nguyên tắc làm người của Mộc Vân Phong cô.
"Chăm sóc lão ta." Mộc Vân Phong đứng dậy, vẻ mặt đầy sát khí bỏ đi. Hỏa sắp xếp Hồng Kinh Thiên xong, đi theo ra ngoài. Đi tới phòng khách, một phòng đầy áp lực, hơi thở nặng nề tràn ngập.
"Hỏa, em mau chóng đi thăm dò tư liệu về gia tộc đó. Chị muốn biết tất cả về bọn họ." Hồi lâu sau, Mộc Vân Phong nói với vẻ mặt lạnh lùng, nếu đã biết đối thủ là ai, như vậy đầu tiên cô phải hiểu rõ ràng mọi thứ của đối thủ.
"Trần Tinh, anh đi xác nhận, chuyện lão già kia nói là thật hay giả. Không cần tôi dạy, chắc là anh biết ra tay từ đâu rồi." Thấy Hỏa đứng dậy rời đi, ánh mắt Mộc Vân Phong dừng lại trên người Trần Tinh.
Đối với lời nói Hồng Kinh Thiên, cô không tin hoàn toàn, chân tướng sự việc có phải như lão ta đã nói hay không, còn đợi xác nhận, đây cũng là lý do cô không hạ lệnh giết Hồng Kinh Thiên.
"Vâng." Ngay sau đó Trần Tinh cũng rời đi, để lại một mình Mộc Vân Phong ngồi trong phòng khách nghĩ tới bước kế tiếp nên làm gì?
Rất dễ nhận thấy, bây giờ bọn họ là trứng chọi đá. Có thể coi là như thế này, bọn họ cũng phải đấu một trận, nhưng mà phải có một kế hoạch tổng thể.
Mộc Vân Phong trầm tư......
Thời gian chậm rãi trôi qua, đối phó với những người đó như thế nào, Mộc Vân Phong cũng đã có ý tưởng đại khái. Nhớ đến Phượng Như Ảnh vẫn còn ở bệnh viện, quyết định đi đến xem anh trước.
Mộc Vân Phong chào Hỏa một tiếng, rồi màng theo điểm tâm mà cô đã dày công chuẩn bị cho Phượng Như Ảnh, trong lòng vui vẻ lái xe đến bệnh viện.
Trên đường đi, trên mặt Mộc Vân Phong vẫn còn nụ cười nhàn nhạt, nghĩ đến nếu như Phượng Như Ảnh biết đây là do cô tự tay chuẩn bị cho anh, không biết vẻ mặt sẽ thế nào.
Rất nhanh tới bệnh viện, cầm theo điểm tâm vào thang máy. Một đường thông suốt đi tới trước phòng bệnh của Hồng Bưu, nhiều lần chần chừ giơ tay lên vẫn không gõ cửa phòng.
Cô nghĩ tới Hồng Bưu ở trong phòng, biết anh ta cũng là một con cờ bị lợi dụng, hận thù trong lòng cũng vơi đi không ít. Nhưng mà, nhưng xác nhận lại cha của mình đúng là chết dưới súng của anh ta, điều này khiến cô vừa thương lại vừa giận Hồng Bưu.
"Sao lại không vào?" Lúc Mộc Vân Phong đang do dự, bên cạnh phủ xuống một bóng đen, tiếng nói quen thuộc truyền đến, làm cho cô sững sờ, quay đầu lại nhìn vào ánh mắt dò hỏi của Phượng Như Ảnh.
"Em có chuyện muốn nói với anh." Trong khoảnh khắc Mộc Vân Phong nhìn thấy Phượng Như Ảnh, cô xoay người kéo anh đi đến ghế dài trên hành lang bên cạnh.