Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi

Chương 214: Danh gia vọng tộc Đông Nam


trước sau

Editor: Thoa Xù

Cô vốn còn đang rối rắm sau khi vào trong thì nên đối xử với Hồng Bưu thế nào, nếu bây giờ Phượng Như Ảnh cũng ở bên ngoài này rồi, vậy thì cô cũng chưa cần phải vào trong.

Phượng Như Ảnh đi theo Mộc Vân Phong cùng ngồi xuống ghế, thấy Mộc Vân Phong nhíu mày, quan tâm hỏi: "Tiểu Phong, sao vậy, đã xảy ra chuyện gì à?"

Anh liếc mắt là đã nhìn ra Mộc Vân Phong có tâm sự, hơn nữa vừa nhìn dáng vẻ của cô cũng biết nhất định là có liên quan đến anh trai của mình.

"Ảnh, sự việc hơi khó giải quyết rồi." Mộc Vân Phong cũng không dối gạt  Phượng Như Ảnh, kể lại chuyện mà Hồng Kinh Thiên đã kể với cô cho Phượng Như Ảnh nghe.

Lúc Phượng Như Ảnh nghe được Hồng Bưu là một quân cờ của đối phương, cả người lộ rõ sự tức giận. Anh từng nói rồi, anh trai mình giết chết cha nuôi nhất định là có lý do nào đó mà mình không biết. Bây giờ nghe Mộc Vân Phong nói như thế mới biết là có người bày ra tất cả.

Nhưng anh cũng giống như Mộc Vân Phong, không hiểu tại sao gia tộc kia lại muốn nhằm vào Thanh bang. Theo như sự hiểu biết của anh về Thanh bang những năm gần đây, bọn họ sẽ không đắc tội với gia tộc kia mới đúng chứ.

Hơn nữa có thể nói gia tộc kia cách thành phố A ngàn dặm xa xôi, sao bọn họ đột nhiên lại muốn tiêu diệt Thanh bang. Chuyện này nhất định còn có nguyên nhân mà bọn họ không biết.

Mà phải biết rằng nguyên nhân này, chỉ có chống lại gia tộc kia mới có thể biết.

"Em có ý tưởng gì hay không?" Phượng Như Ảnh trầm ngâm một chút, quay đầu nhìn Mộc Vân Phong, anh biết trong lòng Mộc Vân Phong hẳn là đã có kế hoạch, nếu không cô cũng sẽ không tới tìm anh.

"Ý tưởng thì cũng có một chút, nhưng mà bây giờ còn phải xác nhận lại lão già kia nói có phải là sự thật không. Hơn nữa chúng ta cũng cần thêm tin tức về gia tộc kia." Mộc Vân Phong quay đầu tựa vào vai Phượng Như Ảnh, trong mắt nhấp nháy ánh sáng mơ hồ.

Cô chưa bao giờ chiến đấu mà không chuẩn bị, nếu muốn hành động như vậy nhất định phải nắm chắc phần thắng.

"Anh biết ngay Tiểu Phong của anh là lợi hại nhất. Nhưng mà, em hãy yên tâm đi, anh sẽ vẫn đứng bên cạnh em, dù cho đối phương có lai lịch gì, thiếu nợ thì phải trả, giết người thì đền mạng là chuyện không thay đổi." Giọng nói lạnh lùng hà khắc của Phượng Như Ảnh vang lên bên tai Mộc Vân Phong, biết mình sẽ không cô đơn chiến đấu, Mộc Vân Phong cảm thấy ấm áp trong lòng.

Ánh mắt lướt đến hộp bánh mà mình mang đến, cười một tiếng, ngồi thẳng người cầm lấy hộp bánh ở bên cạnh nhét vào tay Phượng Như Ảnh.

"Đây là cái gì?" Phượng Như Ảnh liếc nhìn cái hộp bánh trên tay mình, hơi khó hiểu.

"Tâm ý của em. Thế nào, anh không thích à? Vậy trả lại cho em." Mộc Vân Phong nghịch ngợm cười với Phượng Như Ảnh, đưa tay định lấy lại hộp bánh trên tay anh.

Phượng Như Ảnh thấy Mộc Vân Phong đưa tay qua giành lại cái hộp trên tay mình, nghiêng người tránh, khẽ cười nói: "Nếu là tâm ý của Tiểu Phong thì đâu có chuyện trả lại."

"Hừ, coi như anh thức thời." Mộc Vân Phong hừ nhẹ một tiếng, nhìn Phượng Như Ảnh mở hộp bánh ra, mắt lộ ra ý cười rất tươi. Cô cũng không nháy mắt, nhìn chằm chằm Phượng Như Ảnh, không bỏ qua chút biểu cảm nào của anh.

Cô ít khi xuống bếp, không biết anh có thích bánh cô làm hay không.

Mộc Vân Phong nhìn Phượng Như Ảnh từ từ mở hộp bánh ra, thấy ánh mắt anh nhìn vào món bánh ngọt, thấy vẻ mặt sững sờ của anh, ý cười trong mắt tối sầm lại.

Cô cho là Phượng Như Ảnh nhất định sẽ vô cùng mừng rỡ, lại không ngờ nhìn thấy vẻ mặt như vậy. Vẻ mặt này của anh đả kích tâm tư chờ đợi của Mộc Vân Phong, từ từ có chút mất mát thoáng qua trong lòng cô.

"Không thích à?" Trong lời nói của Mộc Vân Phong mang theo chút lạnh nhạt thản nhiên, mắt lướt qua mặt Phượng Như Ảnh, sau đó là hộp bánh trên tay anh, rồi lại đưa tay đến.

Mộc Vân Phong nghĩ thầm: Nếu người ta đã không thích, vậy cô sẽ mang về cho mấy chị em ăn thôi.

"Em tự tay làm?" Phượng Như Ảnh quay đầu, trong lòng vẫn còn đang hết sức kinh ngạc. Anh vẫn nhìn món bánh ngọt không lên tiếng, cũng không phải là anh không thích, chính là anh đang quá bất ngờ thôi.

Anh không bao giờ nghĩ bàn tay dùng súng bắn giết người của cô nàng Mộc Vân Phong, lại có thể làm thức ăn cho anh.

"Ừ." Mộc Vân Phong lạnh lùng đáp, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Phản ứng của Phượng Như Ảnh không phải là phản ứng cô muốn xem, khiến cho tâm tình của cô hơi buồn bực.

"Tiểu Phong." Phượng Như Ảnh không đứng lên, hai tay mạnh mẽ ôm lấy eo, lời nói mơ hồ không rõ truyền đến: "Cám ơn, cám ơn em, Tiểu Phong."

Một câu cám ơn khiến cơ thể Mộc Vân Phong cứng đờ, không biết vì sao Phượng Như Ảnh lại nói câu này, vừa định nghiêng đầu hỏi xem anh bị làm sao vậy, lại chạm vào đôi mắt tình cảm nồng nàn xao động.

Trong đôi mắt sóng gợn lăn tăn, có sương bao phủ. Mộc Vân Phong sửng sốt, trong lòng đau xót. Đây là lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt này của Phượng Như Ảnh.

Cho tới nay Phượng Như Ảnh đều rất lạnh lùng hà khắc, trong tình yêu cũng lạnh lùng, hiếm khi thấy anh kích động, nhưng bây giờ thấy ánh sương trong mắt anh, khiến Mộc Vân Phong không biết làm thế nào cho phải.

Chỉ có thể thể hiện bằng hành động, ôm chặt Phượng Như Ảnh, cho anh sự dỗ dành không tiếng động.

Mộc Vân Phong an ủi khiến Phượng Như Ảnh càng thêm xúc động, nghĩ đến Mộc Vân Phong vậy mà lại tự tay làm làm bánh cho anh, trong lòng hạnh phúc tràn ngập. Anh ôm lấy gáy Mộc Vân Phong, ngẩng đầu phủ lên môi cô, dịu dàng hôn.

Mộc Vân Phong bị Phượng Như Ảnh hôn bất ngờ, mơ màng hôn. Theo cảm giác của mình, ôm lấy cơ thể ấm áp của anh, đáp lại nụ hôn này.

Răng môi giao nhau, quấn quýt dây dưa. Hôn cho đến khi Mộc Vân Phong không thở nổi, Phượng Như Ảnh mới buông cô ra.

Nhìn đôi môi của Mộc Vân Phong bị hôn đến sưng đỏ tươi, cả người Phượng Như Ảnh dâng lên từng hồi lửa nóng, thật sự muốn cô ngay tại đây. Nhưng nghĩ đến đây là bệnh viện, chỉ có thể hít sâu một hơi, đè ép ngọn lửa khô nóng trên người xuống, sau đó quay đầu nhìn món bánh ngọt vừa bị mình đặt sang một bên.

Đưa tay lấy một cái bánh bỏ vào miệng, cảm giác miếng bánh ngọt chứa đựng mùi vị hạnh phúc, khiến anh quyến luyến không rời, nhẹ nhàng cắn, từ từ thưởng thức.

"Ăn ngon không?" Mộc Vân Phong mở to đôi mắt sáng nhìn  Phượng Như Ảnh, nhìn anh thưởng thức tay nghề của mình, đang chờ đợi đánh giá của anh.

"Ăn rất ngon." Phượng Như Ảnh vừa ăn, vừa lấy một cái bỏ vào miệng Mộc Vân Phong, vẻ mặt tươi cười.

Hai người anh một cái em một cái, cho đến khi còn dư lại vài cái, Phượng Như Ảnh mới nhớ tới bọn họ đang ở bệnh viện, nhớ đến anh trai mình đang ở trong phòng bệnh, nghĩ tới bánh ngon như vậy phải để dành lại mấy cái cho anh ấy.

Thế nên anh nhìn Mộc Vân Phong dò hỏi: "Chừa lại cho anh ấy mấy cái, được không?"

Nghe Phượng Như Ảnh nói vậy, Mộc Vân Phong nhìn vào vẻ mặt của anh một lúc lâu, sau đó nghĩ đến người đàn ông đỡ một phát súng cho mình, nhàn nhạt nói: "Tùy anh."

"Vậy chúng ta vào thăm anh ấy một chút ha?"

Mộc Vân Phong không nói gì, người cũng đã đứng lên. Tuy rằng không muốn nhìn thấy người kia, nhưng vẫn nể mặt Phượng Như Ảnh, dù sao đối phương cũng là anh trai của anh.

"Cám ơn." Phượng Như Ảnh khẽ nói bên tai Mộc Vân Phong, anh biết chuyện này hơi khó khăn với Mộc Vân Phong, cũng biết cô đang nể mặt mình. Nhưng, Mộc Vân Phong có thể làm được thế này, đã là rất tốt với anh rồi.

Hai người đi vào phòng, thấy Hồng Bưu còn đang ngủ, nhẹ nhàng đặt bánh ngọt xuống, chuẩn bị rời đi, nhưng không ngờ vừa đúng lúc Hồng Bưu mở mắt ra. Thấy hộp bánh đặt trên tủ, hỏi: "Đây là cái gì?"

"Anh hai, đây là bánh do Tiểu Phong làm đó, cố ý cho anh nếm thử." Phượng Như Ảnh thấy Hồng Bưu đã tỉnh, mặt mày vui vẻ. Lúc nói đến chuyện Mộc Vân Phong làm bánh thì tràn đầy tự hào.

Mộc Vân Phong ở bên cạnh nhìn Phượng Như Ảnh, rõ ràng món bánh ngọt mình làm cho anh ăn lại nói thành cố ý làm cho Hồng Bưu ăn, âm thầm liếc mắt. Mặc dù cô rất không đồng ý anh nói như vậy, nhưng cũng biết anh muốn cởi bỏ khúc mắc của bọn họ, trầm mặc không nói.

"Bánh ngọt, Tiểu Phong làm? Vậy anh phải nếm thử đã." Hồng Bưu vừa nghe Mộc Vân Phong làm cho anh ăn, trong lòng vui vẻ, ánh mắt nhìn Mộc Vân Phong  mang theo sự xúc động, nhìn thấy vẻ mặt cô tối sầm.

Không phải chỉ là bánh ngọt sao, kích động như thế làm gì?

Trên thực tế Mộc Vân Phong đã hiểu lầm nguyên nhân Hồng Bưu xúc động, Hồng Bưu xúc động là vì Phượng Như Ảnh nói cố ý làm bánh ngọt cho anh ta. Anh ta xúc động là vì hai chữ cố ý, từ hai chữ này, anh ta cảm thấy Mộc Vân Phong đã đặt mình ở trong lòng.

Hồng Bưu nhìn Phượng Như Ảnh cẩn thận lấy bánh từ trong hộp ra, vẻ mặt thỏa mãn. Mộc Vân Phong lại chịu làm bánh ngọt cho anh ta, có phải chứng tỏ cô đã bỏ qua khúc mắc, không hận anh nữa.

Hồng Bưu thầm nghĩ, ánh mắt lại liếc Mộc Vân Phong, lúc thấy vẻ mặt cô vẫn lạnh lùng như cũ thì vẻ mặt sáng ngời lại trở nên ảm đảm.

Rốt cuộc anh ta cũng biết Mộc Vân Phong vẫn có thành kiến với anh ta, mà vừa rồi Phượng Như Ảnh nói cố ý, đoán chừng là Mộc Vân Phong cố ý làm cho Phượng Như Ảnh rồi.

Nghĩ tới đây, Hồng Bưu thầm thở dài, nhưng vẫn nhận lấy bánh ngọt trên tay Phượng Như Ảnh, bỏ vào miệng từ từ nếm.

Nhẹ nhàng cắn một miếng, mùi vị không tệ, ngọt mà không ngấy, cảm thấy khá ngon. Ăn xong một miếng bánh, Hồng Bưu nhìn về phía Mộc Vân Phong thật lòng khen: "Bánh khá ngon, cám ơn."

"Đừng khách sáo." Mộc Vân Phong nhàn nhạt đáp, đối mặt với lời khen ngợi của người khác, cô không thể nào lạnh lùng đáp trả được.

"Ăn ngon thì ăn nhiều chút đi." Phượng Như Ảnh thấy vẻ mất mát của anh trai, lại lấy thêm một cái bánh, nhét vào tay anh.

"Được." Hồng Bưu cũng không khách sáo, nhận lấy ăn tiếp. Ăn liên tục mấy cái, ăn no lửng bụng, Hồng Bưu mới nằm xuống nghỉ ngơi.

Thấy Hồng Bưu lại nhắm mắt nghỉ ngơi, Phượng Như Ảnh kéo Mộc Vân Phong ra khỏi phòng bệnh. Phía sau Hồng Bưu mới vừa nhắm mắt lại, chợt mở ra, nhìn bóng lưng xinh đẹp của Mộc Vân Phong, đau khổ chán nản.

Anh thở dài một tiếng rồi lại nhắm nghiền mắt lại.

Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh ra khỏi phòng bệnh, vào thang máy xuống lầu, đi dọa trong vườn hoa bệnh viện.

Phượng Như Ảnh nắm tay Mộc Vân Phong, than thở rằng hiếm khi có thời gian rảnh rỗi. Trong khoảng thời gian này, bọn họ đều bbề bộn công việc, loay hoay mãi ngay cả thời gian hẹn họ cũng không có.

Đầu tiên là xử lý công việc nội bộ của Ám Dạ, xử lý xong ngay sau đó lại chạy tới thành phố B, sau đó lại giành Long châu, rồi đến chuyện Hồng Bưu bị thương.

Lại nói bọn họ cũng đã không nghỉ ngơi hai ba tháng rồi. Phượng Như Ảnh nắm chặt tay Mộc Vân Phong, âm thầm quyết định, đợi xử lý xong chuyện này hai người sẽ lập tức kết hôn. Nhìn thấy
mỗi ngày nhưng không thể ăn thì thật quá giày vò rồi.

"Ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi." Hai người đi quanh hoa viên một hồi, thấy ghế đá. Phượng Như Ảnh kéo Mộc Vân Phong ngồi xuống, anh anh em em dựa vào nhau hôn một hồi.

"Lão đại." Lúc hai người đang ngọt ngào thắm thiết, một lời nói sát phong cảnh vang lên bên tai hai người, khiến cho Phượng Như Ảnh đang đắm chìm trong mùi hương dịu dàng tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi.

"Làm xong chuyện chưa?" Mộc Vân Phong đưa đầu ra khỏi ngực Phượng Như Ảnh, thấy vẻ mặt vui mừng của Trần Tinh biết rằng anh ta đã hoàn thành nhiệm vụ mà mình giao cho, bằng không cũng sẽ không chạy tới đây nhanh như vậy.

Mặc dù Phượng Như Ảnh không biết Mộc Vân Phong giao cho Trần Tinh nhiệm vụ gì, nhưng nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ thì lập tức đoán được phải là chuyện liên quan đến gia tộc kia.

Phượng Như Ảnh cúi đầu xuống nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Mộc Vân Phong, trong lòng tràn đầy dịu dàng và tự hào. Cô gái anh vừa ý, dù là làm gì, dù vẻ mặt có biểu cảm gì, làm sao thì anh cũng cảm thấy thật xinh đẹp thế chứ.

Đó là người phụ nữ của anh, đó là cô gái có thể kề vai sát cánh cùng anh, anh cảm thấy thật tự hào.

Phượng Như Ảnh nhẹ nhàng ôm lấy eo của Mộc Vân Phong, để cho cô tựa vào người mình, sau đó nhìn về phía Trần Tinh nói: “Nói nghe thử xem.”

Trần Tinh đứng một bên thấy động tác thân mật của hai người, ánh mắt hơi nhíu lại im lặng nhìn Mộc Vân Phong, chờ cô lên tiếng. Mặc dù bọn họ đều biết quan hệ của Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong, nhưng lão đại của cả đám bọn họ chính là Mộc Vân Phong, chỉ có lời nói của cô mới có thể quyết định. “Nói đi.” Mộc Vân Phong nhìn Trần Tinh gật đầu một cái, sau đó nghiêng người nhìn Phượng Như Ảnh, thấy anh không tức giận vì bị Trần Tinh từ chối mệnh lệnh của mình nên cũng yên tâm.

Trong lòng Mộc Vân Phong thầm nghĩ, sau này có nên kéo Phượng Như Ảnh vào Ám Dạ hay không đây, như vậy cả đám Trần Tinh sẽ không còn dè dặt khi đối mặt với anh nữa.

“Lão đại, Hồng Kinh Thiên không lừa gạt chúng ta, sau lưng lão ta đúng thật là gia tộc đó.” Sắc mặt Trần Tinh nghiêm nghị, chậm rãi nói. May mắn là trước đó Mộc Vân Phong có báo cho anh ta căn phòng Vu Chính đang ở, bọn họ lợi dụng lúc Vu Chính không có ở đó, lắp đặt máy nghe trộm trong phòng đó, lúc này mới nghe được nội dung cuộc điện thoại của ông ta một cách rõ ràng.

Vừa đúng lúc anh trở về nghe được cuộc điện thoại ghi âm đó, kết hợp với lời khai báo của Hồng Kinh Thiên, cảm thấy không có gì sai lệch, lúc này mới tới báo cho Mộc Vân Phong biết.

“Ừm, xác nhận không có sai lầm phải không? Xác định là gia tộc Vũ Thành Đông Nam Á à?” Mộc Vân Phong nhìn Trần Tinh xác nhận lại lần nữa, loại chuyện này nhất định phải hết sức cẩn thận không để có chút sơ hở nào.

“Xác định.” Trần Tinh nói chắc như đinh đóng cột, anh đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện, hơn nữa còn tra xét số điện thoại của phía bên kia, xác nhận đúng là gia tộc đó.

“Gia tộc Vũ Thành Đông Nam Á không dễ đụng đến đâu.” Nghe Trần Tinh và Mộc Vân Phong nói chuyện, vẻ mặt của Phượng Như Ảnh lộ vẻ nặng nề. Mặc dù anh không hiểu nhiều về gia tộc này, nhưng lăn lộn ở trong giới thường xuyên nghe người ta nhắc đến.

Gia tộc Vũ Thành là gia tộc lớn ở Đông Nam Á không ai mà không biết đến, bọn họ làm giàu nhờ buôn lậu, cho đến nay đã có bề dày trên trăm năm lịch sử. Gia tộc Vũ Thành khống chế cả Đông Nam Á về súng ống đạn dược và sòng bạc, sản nghiệp trải khắp toàn cầu.

Đương gia hiện tại chính là Vũ Thành Thiên cũng đã bảy mươi tuổi, lại là gừng càng già càng cay, không biết vì nguyên nhân gì vẫn không muốn truyền lại vị trí cho cháu trai của ông ta Vũ Thành Thụy.

Nói đến Vũ Thành Thụy này, anh ta là con của em trai Vũ Thành Thiên, cho đến nay chính là trợ thủ đắc lực của Vũ Thành Thiên, rất được Vũ Thành Thiên tin tưởng.

Trong giới có lời đồn đãi, bởi vì con trai của Vũ Thành Thiên không rõ tung tích từ mấy chục năm trước, cho đến hôm nay vẫn không có tin tức. Cho nên người kế nhiệm thừa kế gia tộc Vũ Thành rất có thể chính là Vũ Thành Thụy kia.

Trong giới cũng có lời đồn đãi, nói rằng sở dĩ con trai của Vũ Thành Thiên -- Vũ Thành Văn không rõ tung tích là do bị giết chết, mà người giết anh ta chính là em trai Vũ Thành Thủy và cháu trai Vũ Thành Thụy của Vũ Thành Thiên.

Nhưng mà, lời đồn đãi chính là lời đồn đãi, rốt cuộc chân tướng sự thật là gì cũng không ai rõ. Chỉ biết là hiện tại ngoại trừ đương gia Vũ Thành Thiên ra, có thể ra lệnh cũng chỉ có Vũ Thành Thụy.

Ở gia tộc Vũ Thành mọi người đều đối đãi với Vũ Thành Thụy như là đương gia kế nhiệm, cho nên một mực cung kính đối với anh ta. Nhưng giờ phút này đó không phải là điều Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong quan tâm nhất, hiện tại điều bọn họ quan tâm là một gia tộc hiển hách như vậy, sao lại coi trọng một bang phái nho nhỏ như Hồng bang chứ? Phải biết rằng ở trong giới hắc đạo Hồng bang vốn không có danh tiếng gì, chỉ là một bang phái nhỏ. Nhưng tại sao bọn họ phải chú ý đến như vậy chứ?

Mộc Vân Phong nghĩ mãi cũng không xong, ngẩng đầu nhìn Phượng Như Ảnh, anh cũng đang mang một vẻ mặt hoang mang nghi hoặc. Không thể làm gì khác hơn là bỏ mối rối rắm đó lại phía sau, đứng đối mặt phân phó cho Trần Tinh: “Nhanh chóng mang tất cả tài liệu có liên quan đến gia tộc Vũ Thành sắp xếp tổng hợp lại đem đến đây giúp tôi.”

“Vâng.” Trần Tinh trả lời một tiếng rồi định rời đi.

Nhưng không ngờ lại bị Mộc Vân Phong gọi lại: “Đợi một chút đã.”

Trần Tinh xoay người đứng nghiêm một bên chờ Mộc Vân Phong căn dặn.

“Rốt cuộc trong cuộc điện thoại đó đã nói cái gì vậy?” Mộc Vân Phong nhìn Trần Tinh, mở miệng hỏi. Cô muốn biết gia tộc Vũ Thành này có hành động gì tiếp theo, là bỏ mặc Hồng bang không can thiệp ư, hay là báo thù cho bọn họ.

“Đối phương vẫn chưa trả lời.” Trần Tinh quay trở lại cạnh Mộc Vân Phong, anh sợ Mộc Vân Phong sốt ruột, cho nên đến đây báo cáo tình hình trước, về phần bên kia có Lưu Giang đang theo dõi chặt chẽ, một khi có tin tức sẽ lập tức thông báo cho anh ngay.

“Được rồi, anh theo dõi chặt chẽ cho tôi, tôi lại muốn xem bọn họ sẽ làm gì tiếp theo!” Trong mắt Mộc Vân Phong lóe lên vẻ tàn khốc, nợ máu phải trả bằng máu, nếu nhân vật phía sau đúng là gia tộc Vũ Thành, cũng chính là thủ phạm tiêu diệt Thanh bang, như vậy thì cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Sau khi Trần Tinh rời đi, Phượng Như Ảnh nhìn vẻ mặt tàn khốc của Mộc Vân Phong hỏi: “Tiếp theo em định sẽ làm như thế nào?”

“Chờ.” Một chữ chờ chứa đựng nhiều tin tức. Bây giờ hiểu biết của bọn họ về gia tộc Vũ Thành chỉ là phần bề nổi, phải chờ khi bọn họ hiểu rõ tất cả tình hình mới có thể hành động được.

Hơn nữa gia tộc Vũ Thành là một danh gia vọng tộc ở Đông Nam Á, trăm năm kế thừa, một gia tộc với thế lực rắc rối khó lường, trải rộng khắp toàn cầu, muốn nhổ tận gốc hoàn toàn là điều không thể.

Cho nên hiện tại cô chỉ có thể đợi, đợi cơ hội đến, một cơ hội có thể khiến cho gia tộc Vũ Thành bị tổn thất nặng nề, sau đó ra một đòn trí mạng. Cho dù không nhổ cỏ tận gốc, ít nhất cũng phải làm cho đối phương bị tổn thất nặng nề, làm cho họ mấy chục năm nữa cũng không thể khôi phục được.

“Được, anh và em cùng nhau chờ.” Phượng Như Ảnh dịu dàng nhìn Mộc Vân Phong cười, trong đôi mắt vô cùng nồng nàn. Chỉ cần là chuyện Mộc Vân Phong đã quyết định, thế thì anh hết sức ủng hộ.

“Đúng rồi, Ảnh có một chuyện em muốn thương lượng với anh một chút.” Được Phượng Như Ảnh ủng hộ khiến Mộc Vân Phong rất vui vẻ, lại nghĩ đến ý nghĩ trước đó của mình, nhìn Phượng Như Ảnh rồi nói.

“Là chuyện gì, em nói đi.” Vẻ mặt Phượng Như Ảnh tràn đầy ý cười nhìn Mộc Vân Phong, nhìn trong ánh sáng mờ ảo thì đôi môi đỏ mộng của cô càng tỏa ra vẻ kiều diễm, yết hầu cử động, thật sự muốn đến nếm thử mật ngọt trong miệng cô.

“Em muốn thống nhất ba tổ chức của chúng ta lại với nhau, anh cảm thấy như thế nào?” Mộc Vân Phong sớm đã nghĩ ra ý nghĩ này, chỉ là chưa nói ra. Hiện tại muốn đối phó với gia tộc Vũ Thành, cô cảm thấy cần phải thực hiện.

“Thống nhất lại à?” Phượng Như Ảnh trầm ngâm, trước mắt anh không thể không nghĩ tới vấn đề này, nhưng nghĩ đến vấn đề thống nhất ba tổ chức lại, vẫn chưa nói ra.

“Xáp nhập lại thật ra không thành vấn đề, chủ yếu là phải làm công tác tư tưởng với anh em bên dưới một chút, anh lo rằng có vài người sẽ có ý kiến.” Trong mắt Phượng Như Ảnh xuất hiện chút lo lắng.

“Ừm, vấn đề này, chúng ta có thể từ từ nghiên cứu, chỉ cần hai chúng ta cùng một lòng, sẽ không sợ không làm nên chuyện.” Mộc Vân Phong vừa nghe Phượng Như Ảnh đồng ý, khuôn mặt cười tươi như hoa. Cô cũng biết Phượng Như Ảnh nhất định sẽ đồng ý.

“Đi thôi, chúng ta đi thăm xem đại ca như thế nào rồi.” Nhìn thấy vẻ mặt Mộc Vân Phong tràn đầy nụ cười, Phượng Như Ảnh cũng cười theo.

Anh và Mộc Vân Phong cùng nhau đi đến phòng bệnh của Hồng Bưu. Nhưng không ngờ vừa đi chưa được mấy bước, bọn họ bị mười mấy người mặc áo đen chặn đường.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện