*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thoa Xù
Sau khi màu đỏ tản ra, vết bớt xuất hiện trước mắt Mộc Vân Phong lần nữa, rõ ràng là một con Phượng Hoàng lửa đỏ rực.
"Ha." Mộc Vân Phong kinh ngạc chớp chớp mắt, nghi ngờ mình nhìn lầm rồi, cô chẳng thể ngờ vết bớt đen trên vai Phượng Như Ảnh lại là một con Phượng Hoàng đỏ rực. Cái này thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi rồi.
Không phải Vũ Thành Thiên đã làm cái quỷ gì rồi chứ? Mộc Vân Phong nghĩ thầm, đưa mắt nhìn Phượng Như Ảnh ở bên cạnh vẫn luôn bình tĩnh như lúc đầu, thấy anh chỉ chăm chú nhìn con chim Phượng Hoàng trên vai mình, đôi mắt tối sầm lại, ánh mắt thâm thúy sâu như biển không nhìn ra cảm xúc gì.
"Sao lại như vậy chứ?" Mộc Vân Phong quay đầu tò mò nhìn vẻ mặt Vũ Thành Thiên vẫn không thay đổi -- luôn tươi cười nhìn bọn họ, rất là khó hiểu.
"Đây là bí mật gia tộc của chúng tôi, cũng là dấu hiệu của gia tộc chúng tôi." Vũ Thành Thiên rất kiên nhẫn giải thích. Ông vốn cho rằng người hỏi vấn đề này sẽ là Phượng Như Ảnh, không ngờ rằng lại là Mộc Vân Phong.
Ông vốn không muốn nói, nhưng thấy ánh mắt của Phượng Như Ảnh, ông quyết định tốt hơn hết là nên giải thích cho anh nghe. Nếu không thì thằng nhóc này không vui nói ông lừa gạt nó rồi không chịu trở về với ông nữa, vậy thì thiệt thòi lớn rồi.
"Nhưng sao trước nó lại là màu đen chứ?" Mặc dù Vũ Thành Thiên nói như vậy, nhưng Mộc Vân Phong vẫn không hiểu. Theo lời Vũ Thành Thiên nói, vết bớt này vốn phải là màu đỏ rực, nhưng vì sao trước đó nó lại là màu đen chứ.
"Bởi vì lúc trước vết bớt này bị một loại thuốc nước che lấp rồi, cho nên không nhìn ra hình dạng lúc đầu." Lúc Vũ Thành Thiên nói đến đây, ánh mắt tối sầm lại. Ông biết vì sao con trai mình lại phải làm như vậy, nhất định là sợ bị người khác biết được thì Phượng Như Ảnh sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mới dùng loại thuốc nước kia che lấp đi hình dạng vết bớt ban đầu.
Thật may là ông biết rõ loại thuốc nước kia, nếu không thì đời này ông cũng không thể gặp được đứa cháu trai này rồi.
Phượng Như Ảnh ở bên cạnh nghe Vũ Thành Thiên nói, có một loại cảm xúc không rõ ràng bắt đầu trỗi dậy trong lòng. Trong mắt lóe lên tia u ám, nghĩ tới lời nói của Hồng Bưu khi anh ấy thuyết phục anh rời cô nhi viện.
Anh nhớ rất rõ ràng, Hồng Bưu nói với anh rằng ba mẹ bị người ta mưu sát. Sau này anh thật sự để tâm đi điều tra, cũng không tra được chút manh mối, không tìm được bằng chứng bị mưu sát, cuối cùng không giải quyết được gì.
Bây giờ từ lời nói của Vũ Thành Thiên, rồi chuyện vết bớt được ba mẹ che lấp bằng thuốc nước từ nhỏ, anh nghe ra được mùi không tầm thường.
Đó chính là lý do vì sao ba mẹ lại muốn che đi vết bớt, tại sao ông nội lại ở Đông Nam Á, mà chắc là ba mẹ đã sống ở đây? Với lại anh và Hồng Bưu là anh em, nhưng vì sao trên người Hồng Bưu không có vết bớt? Theo lý thuyết này thì không phải như vậy, rốt cuộc trong chuyện này còn có gì mà anh không biết chứ?
Rất nhiều vấn đề rối rắm trong đầu Phượng Như Ảnh, cuối cùng suy nghĩ một chút vẫn quyết định hỏi Vũ Thành Thiên, nghĩ rằng ông ấy sẽ biết rõ.
"Tôi muốn biết vì sao ba mẹ tôi không ở trong gia tộc Vũ Thành mà lại sống ở đây?" Phượng Như Ảnh cân nhắc một chút, nghiêng người nhìn Vũ Thành Thiên ở bên cạnh, anh không thích cái cảm giác chẳng hiểu mô tê này.
"Chuyện này nói ra rất dài dòng......" Vũ Thành Thiên liếc nhìn Phượng Như Ảnh, cơ thể dựa ra phía sau, dựa vào ghế sofa, bắt đầu nhớ lại.
Vẻ mặt Vũ Thành Thiên đau buồn, chuyện cũ rõ mồn một trước mắt.
Khi đó con trai Vũ Thành Văn của ông mười tám tuổi, tuổi trẻ hiểu chuyện. Vì muốn tương lai con trai có thể tốt hơn để thừa kế sự nghiệp của gia tộc, Vũ Thành Thiên đưa con trai đào tạo chuyên sâu ở đại học Harvard nước Mỹ. Cho tới bây giờ Vũ Thành Thiên vẫn luôn hối hận, hối hận không nên đưa con trai đến nước Mỹ.
Nếu lúc đó con trai không đi Mỹ thì chuyện sau đó cũng sẽ không xảy ra, ông cũng sẽ không cô độc mấy mươi năm.
Vũ Thành Văn đến Mỹ khi mười tám tuổi, cũng chính lúc ở Mỹ mà quen biết mẹ của Phượng Như Ảnh -- Đường Uyển Như.
Hôm đó cũng như thường ngày Vũ Thành Văn từ trường học trở về chỗ ở, nhưng không ngờ gặp
một đám cặn bã đang bạo hành một cô gái Trung Quốc trong con hẻm nhỏ. Sau này cô gái đó chính là mẹ của Phượng Như Ảnh -- Đường Uyển như.
Lúc ấy Vũ Thành Văn là thanh niên khí thế không thể nhìn một đám người ức hiếp một cô gái nhỏ, hơn nữa mình có chút bản lĩnh, vì vậy xuất phát từ lòng chính nghĩa đã cứu cô gái kia.
Cứu rồi mới biết đó là một cô gái Trung Quốc, mà lúc đó cô ấy đã bị người ta cưỡng bức rồi. Vũ Thành Văn không đành lòng nên đưa Đường Uyển Như về chỗ mình ở.
Ngay từ đầu cả ngày Đường Uyển Như đều lấy nước mắt rửa mặt, trầm mặc ít nói, cho đến khi cô biết được mình có thai lúc này mới từ từ khá hơn. Sau đó vẫn ở lại chỗ của Vũ Thành Văn, giặt quần áo nấu cơm cho anh, cố gắng làm chút việc vặt trong nhà trong khả năng của mình.
Chính vì như vậy, khoảng thời gian sau hai người từ từ phát sinh tình cảm. Vũ Thành Văn mới biết Đường Uyển Như là du học sinh Trung Quốc, vì không đóng nổi học phí mà làm thêm ở quán bar, lại không ngờ gặp phải mấy tên lưu manh ham mê sắc đẹp của cô, thế nên theo dõi cô rồi cưỡng bức cô ở chỗ không người.
Đường Uyển Như là cô gái hiền lành, dịu dàng lại khéo hiểu lòng người, chăm sóc Vũ Thành Văn rất tốt. Cho nên hai người liền yêu nhau rất nhanh sau đó, cho đến lúc đứa bé sắp chào đời, Vũ Thành Văn mới kể hết tất cả với ba của mình -- Vũ Thành Thiên.
Vũ Thành Thiên vừa nghe con trai có người yêu thì tất nhiên rất vui vẻ, nhưng khi biết Đường Uyển Như là người Trung Quốc lại từng bị người ta cưỡng bức, hơn nữa còn đang mang thai con của kẻ khác, ông cực lực phản đối. Thậm chí ông còn phái người đưa Vũ Thành Văn từ Mỹ trở về Đông Nam Á.
Thời gian ở Đông Nam Á, vì con trai luôn muốn đi tìm cô gái kia, trong cơn tức giận Vũ Thành Thiên đã nhốt con trai lại, hơn nữa còn lập tức tìm cho anh một vị hôn thê môn đăng hộ đối.
Khi biết ba mẹ tìm vị hôn thê cho mình, Vũ Thành Văn không tức giận không ầm ĩ, rất là bình tĩnh nghe theo sắp đặt của Vũ Thành Thiên. Mọi thứ bắt đầu theo kì vọng của Vũ Thành Thiên, Vũ Thành Thiên cũng rất vui vẻ. Ông cảm thấy con trai mình vẫn rất hiểu chuyện, thậm chí còn cảm thấy có thể con trai cũng không yêu Đường Uyển Như thật sự.
Nhưng Vũ Thành Thiên lại không ngờ trước hôn lễ một ngày, con trai mình lại đột nhiên biến mất. Cho dù ông dùng cách gì cũng không tìm được con trai, từ đó về sau, cho tới bây giờ ông cũng chưa từng gặp lại con trai.
Nói đến đây, Vũ Thành Thiên đau lòng nhìn Phượng Như Ảnh, thấy thế anh đau lòng không thôi. Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Vũ Thành Thiên nói: "Ông nội, đừng quá đau lòng, ông còn có con đây mà."
Nghe Phượng Như Ảnh nói, nghe thấy anh gọi tiếng ông nội, Vũ Thành Thiên kích động ôm lấy anh, cố gắng nói: "Ngoan, ngoan, ngoan."
Cảm nhận được tình cảm giữa hai người, Mộc Vân Phong nở nụ cười. Cô thấy mừng cho Phượng Như Ảnh, anh lại tìm được một người thân. Có thể thấy được, Vũ Thành Thiên này là một người ông tốt, ông ấy rất quan tâm đến Phượng Như Ảnh. Ông ấy không giống với trưởng bối của một số đại gia tộc, không thích con dâu mình thì cũng không thích luôn đứa con mà con dâu sinh ra.
Ngược lại, có thể thấy được sự yêu thương thật sự chân thành từ trong ánh mắt ông dành cho Phượng Như Ảnh.
Lời nói của Vũ Thành Thiên khiến những thắc mắc trong lòng Phượng Như Ảnh được tháo gỡ không ít, biết được Hồng Bưu là anh em củng mẹ khác cha của mình. Nhưng cũng có rất nhiều nghi ngờ xuất hiện trong đầu, thí dụ như ba của mình tự rời khỏi Đông Nam Á thế nào, có phải có người giúp ông ấy rời đi hay không, mà người giúp ông ấy rời đi có ý định gì, thậm chí nói người đó có liên quan gì đến cái chết của ba mẹ anh hay