*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thoa Xù
Nhìn thấy mười mấy chục người mặc quần áo đen chặn ngay lối đi của bọn họ, đôi mắt phượng của Phượng Như Ảnh thâm thúy sâu xa như biển, ánh mắt chớp động lướt qua đám người đó.
Khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của bọn họ thì ánh mắt lóe lên. Chỉ thấy dù mười mấy người này mặc áo đen, mang mắt kính đen, nhưng chỉ nhìn qua chiều cao cũng biết bọn họ không phải là người nước mình.
Tóc xoăn màu vàng, mũi cao như mũi chim ưng, vừa nhìn qua chính là người nước ngoài.
“Các vị đây cản trở đường đi của chúng tôi, có gì chỉ giáo sao?” Phượng Như Ảnh nhìn đám người này, hơi thở trên người trở nên lạnh lùng khốc liệt, đôi mắt sắc bén như gươm, nhìn thẳng vào đám người áo đen đang cản bọn họ lại.
Mặc dù đám người này đến không có ý tốt gì, nhưng những năm này Phượng Như Ảnh ở trong giới cũng không phải là lăn lộn vô ích, anh liếc mắt một cái lập tức nhìn ra đám người này không có ác ý, cho nên mới mở miệng hỏi thăm, nếu không, anh đã sớm ra tay.
Dù sao khi ứng phó với người lão luyện, việc mở đầu rất quan trọng.
“Xin hỏi ngài đây là Phượng Như Ảnh tiên sinh phải không? Ông chủ của chúng tôi mời ngài đi một chuyến.” Một người trong đám người áo đen tiến lên một bước, tháo mắt kính xuống, đưa đôi mắt màu hổ phách nhìn về phía Phượng Như Ảnh, dùng tiếng Trung cứng nhắc mà nói.
“Ông chủ của các anh là ai? Hình như tôi không có biết thì phải?” Phượng Như Ảnh vừa nghe lời của đối phương, lông mày khẽ nhíu lại, trong đầu có cái gì đó chợt lóe lên, nhưng lại không nắm chắc được.
“Phượng tiên sinh đi thì sẽ rõ. Xin Phượng tiên sinh cứ yên tâm, chúng tôi không có ác ý.” Người đàn ông kia nhìn Phượng Như Ảnh cúi người chào rất chân thành, sau đó phất phất tay ra hiệu cho đám người áo đen lui ra, tránh đường cho Phượng Như Ảnh.
Nghe người đàn ông kia nói vậy, Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong liếc nhau một cái, rồi nhẹ nhàng nói: “Em trở về chờ anh.”
“Không được, em phải cùng đi với anh.” Vừa nghe Phượng Như Ảnh nói, Mộc Vân Phong cũng biết anh đang suy tính điều gì. Nhưng cô không muốn để cho Phượng Như Ảnh đi mạo hiểm một mình, vừa nhìn đám người này thì đã biết là không phải người tốt gì, nếu lỡ như nói chuyện không thành, làm sao Phượng Như Ảnh có thể một mình đánh thắng được mười mấy người bọn họ.
Không được, cô phải đi cùng với anh. Cũng giống như Phượng Như Ảnh không muốn cô gặp nguy hiểm, thì cô cũng không muốn Phượng Như Ảnh xảy ra chuyện không may.
“Tiểu Phong, nghe lời anh.” Phượng Như Ảnh thấp giọng khuyên nhủ, thế nhưng Mộc Vân Phong đã không để ý đến anh mà trực tiếp đi về phía trước.
“Dẫn đường đi.” Mộc Vân Phong nói với người đàn ông có đôi mắt màu hổ phách, rồi dừng lại chờ Phượng Như Ảnh cùng đi.
Nếu đã quyết định ở bên anh, vậy thì cho dù có chuyện gì cô đều sẽ ở bên cạnh anh.
Mộc Vân Phong đã nghĩ như vậy, thì cũng sẽ làm như vậy.
Nhìn cô nàng Mộc Vân Phong cứng đầu cứng cổ này, trong lòng Phượng Như Ảnh có hơi bực bội, lại có chút ngọt ngào, anh biết Mộc Vân Phong là vì anh, là vì muốn ở bên cạnh anh nên mới không muốn bỏ đi một mình.
Nha đầu ngốc.
Phượng Như Ảnh thầm thở dài, bớc chân đuổi kịp Mộc Vân Phong, kéo tay của cô đi theo sau người mặc áo đen lên xe, rời khỏi bệnh viện.
Xe lớt đi, đi tới một khu biệt thự ở thành phố B và dừng lại trước một căn biệt thự theo phong cách hoài cổ. Người đàn ông có đôi mắt màu hổ phách dùng tay ra dấu mời hai người, sau đó dẫn bọn họ vào trong biệt thự.
Đi vào biệt thự, phong cách cổ xưa khiến Mộc Vân Phong chợt thẫn thờ, dường như lạc vào Trung Quốc cổ đại.
Đưa mắt nhìn khắp bốn phía, đồ dùng trong cả đại sảnh đều làm bằng gỗ, ngay cả đèn trên trần nhà cũng làm bằng mộc nhìn rất giống đèn Khổng Minh ngày xưa.
Mà ở giữa đại sảnh treo một bức tranh tám con ngựa dài tám mét, rộng bốn mét, nhìn qua vô cùng hùng tráng. Ngược lại với Mộc Vân Phong đang giật mình, Phượng Như Ảnh ổn hơn nhiều, anh chỉ tùy ý lướt qua cả phòng khách, ánh mắt anh tập trung trên người ông lão đứng ở bên trái bức tranh phong cảnh.
Mặc quần áo tinh tế, chỉ tùy ý đứng
ở nơi đó như vậy, khí thế bá chủ phủ khắp một phương như vậy, khiến cho người ta không dám nhìn gần.
Nhưng mà khi ánh mắt Phượng Như Ảnh dừng lại trên người ông lão thì không biết vì sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác đau lòng và buồn thương mãnh liệt.
Cảm giác kỳ lạ này khiến cho anh tràn đầy hoang mang nghi hoặc với ông lão đang đứng đó. Rất kỳ lạ là dường như anh có thể cảm giác được nội tâm của ông lão kia.
Nếu như lúc này có thể nhìn thấy mặt của ông lão kia, Phượng Như Ảnh dám cam đoan anh nhất định sẽ nhớ lại được cái gì đó.
"Gia chủ, người đã được dẫn đến rồi." Người đàn ông có đôi mắt màu hổ phách đi tới trước mặt ông lão, cung kính chào, báo cáo.
"Biết rồi, Jack, cậu lui xuống đi." Ông lão phất phất tay với người đàn ông mắt màu hổ phách, bảo anh ta lui ra sau, lúc này mới từ từ xoay người lại.
Ông lão xoay người lại, khuôn mặt ông xuất hiện trước mặt Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong. Mộc Vân Phong lại không hề gì, đánh giá ông lão đang đi từng bước về phía bọn họ, đầu tóc bạc trắng, gương mặt hiện đầy vẻ tang thương, từng nếp nhăn khắc sâu trên mặt ông lão. Một đôi mắt khôn khéo lanh lợi, lướt nhanh trên ngời hai người theo từng bước đến gần giống như lưỡi dao sắc bén.
Đôi mắt quan sát một cách tràn đầy áp lực và khí thế, khiến Mộc Vân Phong có cảm giác không thở nổi, nghiêng đầu nhìn Phượng Như Ảnh ở bên cạnh, lại kinh ngạc phát hiện lúc này Phượng Như Ảnh đang đứng ngây người giống y như một pho tượng vậy.
"Này." Mộc Vân Phong lấy tay khẽ chạm vào Phượng Như Ảnh đang ngây người như phỗng, mặc dù không hiểu vẻ mặt của anh, nhưng lại đang ở trên địa bàn của người khác nên cũng không tiện nói thêm gì.
Nhưng mà dáng vẻ của Phượng Như Ảnh thật sự làm cho người ta thấy kỳ lạ, giống như gặp được chuyện không thể tưởng tượng nổi. Nhưng ánh mắt Mộc Vân Phong lướt trên người ông lão mấy chục lần cũng không phát hiện ra chỗ nào đặc biết.
Nhưng rốt cuộc là Phượng Như Ảnh đã xảy ra chuyện gì đây?
Nhưng không đợi Mộc Vân Phong nghĩ rõ ràng, ông lão đã đi tới trước mặt bọn họ. Chỉ thấy ông ấy cẩn thận quan sát Phượng Như Ảnh, vẻ mặt có chút hoảng hốt, giống như nhìn thấy người khác thông qua anh.
Mộc Vân Phong ở bên cạnh vẫn còn đang kinh ngạc vì Phượng Như Ảnh ngây người, nhưng khi nhìn thấy ông lão tinh anh này cũng đang mất hồn, ý nghĩ lập tức xoay chuyển. Đôi mắt xem xét lướt qua lại trên người của hai người, muốn tìm ra được cái gì đó, nhưng nhìn cả buổi cũng không thu hoạch được gì, đành phải bỏ ý định.
Phượng Như Ảnh nhìn ông lão đang nhìn mình đến thất thần, ánh mắt lóng lánh, tâm tư xoay chuyển, một suy đoán mạnh dạng hình thành trong đầu.
Nhưng khi ý nghĩ này xuất hiện, chính anh cũng giật mình, cảm giác không thể tin được.
"Ngồi đi." Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh không gây phiền cho ông lão, ông thất thần một lát rồi phục hồi tinh thần lại. Sau đó tỏ ý bảo Mộc Vân Phong và Phượng Như Ảnh cùng ngồi xuống.
"Không biết lão ông tới tìm tôi có chuyện gì?" Sau khi Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong cùng ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề hỏi ông lão lý do đến tìm mình.
"Cậu họ Phượng à?" Ông lão không trực tiếp trả lời câu hỏi của Phượng Như Ảnh, mà cầm lấy xấp tài liệu đặt trên bàn, nhìn thoáng qua sau đó hỏi Phượng Như Ảnh.
"Vâng." Phượng Như Ảnh gật đầu, ánh mắt nhìn vào xấp tài liệu ông lão đang cầm, tùy ý nhìn lướt qua cũng biết ông ấy đang cầm tài liệu về mình.
"Cậu còn có tên khác đúng không?" Ông lão nghe Phượng Như