"Lại là cô?" Cùng lúc đó người đàn ông sau lưng cũng thấy rõ khuôn mặt cô gái, anh chẳng thể nghĩ tới cô gái trước mắt có mục đích giống như mình lại là cô gái ấy.
Được, rất được, anh đang lo không tìm được cô gái này thì không thể nào hả giận đây. Lần này được lắm, không cần anh tìm đã có người đưa tới cửa rồi.
Không tệ, thật sự không tệ. Nhưng sao cô gái này cũng cảm thấy hứng thú với vật này?
Nghĩ tới đây, Phượng Như Ảnh lành lạnh mà mở miệng: "Không nghĩ tới nữ sát thủ Hồng nhan lừng lẫy, lại rửa tay chậu vàng, đổi nghề làm ăn trộm rồi."
Giễu cợt trong mắt kia cho dù là ai cũng nhìn ra được.
Nghe thấy lời giễu cợt này của Phượng Như Ảnh, Mộc Vân Phong cực kỳ tức giận. Nếu như bây giờ không phải là cô đang bị Phượng Như Ảnh giữ chặt, vậy có thể đến phiên anh ta cười nhạo mình sao.
Thật là một người làm cho người ta chán ghét.
Mộc Vân Phong ở trong lòng than thở một tiếng, hôm nay xuất hành bất lợi. Đồng thời cũng vì bản thân mình khinh thường mà hối hận. Trước khi vào cửa cô đã biết rất rõ ràng nơi này có người, nhưng vẫn ôm may mắn ở trong lòng mà tiến vào.
Đi vào thì đi vào đi, tối thiểu phải giữ vững cảnh giác chứ. Nhưng cô lại tốt rồi, thấy đôi ngọc bội, thì cái gì cũng quên mất, ngay cả người xuất hiện phía sau mình cũng không biết.
Nếu như lúc này Phượng Như Ảnh là kẻ thù của mình, muốn giết mình, như vậy mình đã sớm đi tìm Diêm Vương báo danh rồi.
Nhưng không biết người này sao cũng ở đây? Không khó đoán ra mục đích của anh ta giống như mình, đó chính là cũng cảm thấy hứng thú với đôi ngọc bội này.
Nghĩ tới đây, Mộc Vân Phong nhếch môi cười, trên mặt cũng mang theo ý giễu cợt nhìn Phượng Như Ảnh và nói: "Phượng đương gia, đại ca cũng đừng nói nhị ca, chẳng lẽ anh không phải vậy sao? Nếu để cho người trên hắc đạo biết Môn chủ của Ảnh môn lại giống như một cô gái, đi làm ăn trộm, không biết bọn họ sẽ nghĩ sao."
"Tôi nghĩ nhất định bọn họ sẽ mở rộng tầm mắt thôi. Nhưng, đừng bảo là bọn họ, ngay cả cô gái bây giờ cũng cảm thấy Phượng Môn chủ làm chuyện này thật sự là mất thân phận đấy."
Mộc Vân Phong vừa nói, vừa nhìn sắc
mặt của Phượng Như Ảnh, nhìn thấy trên mặt anh từ từ dâng lên tức giận, thì trong lòng mừng rỡ. Lúc này, dùng mở cờ trong bụng để hình dung Mộc Vân Phong tuyệt đối là không quá đáng.
Nếu như lúc này, không phải ở địa phương này, không phải ở dưới tình huống này. Mộc Vân Phong nhất định sẽ không có hình tượng mà cười to lên.
Phải biết, trên hắc đạo đánh giá Phượng Như Ảnh là suy nghĩ sâu sắc, vui giận không lộ ra.
Mà bây giờ mấy câu nói nhẹ nhàng của cô, lại có thể khiến cho lửa giận của Phượng Như Ảnh lên cao, thật sự là vinh hạnh của cô mà.
"Cô câm miệng cho tôi." Phượng Như Ảnh nghe lời nói của Mộc Vân Phong, biết là cô đang kích mình. Vốn là anh định không để ý tới cô gái này, nhưng vừa nhìn thấy nụ cười trên mặt Mộc Vân Phong, lại không bình tĩnh được nữa.
Thầm nghĩ: cô gái đáng chết này, lại dám cười nhạo anh, anh sẽ làm cho cô gái này biết cười nhạo Phượng Như Ảnh anh thì kết quả thế nào.
Phượng Như Ảnh nắm súng trong tay thật chặt và chỉa vào đầu Mộc Vân Phong. Nói thật anh thật sự rất muốn lập tức giết cô gái không biết tốt xấu này.
Nhưng vừa nghĩ tới mình đã bị mất mát nhiều ở trên người của cô gái này, lại quyết định không dễ dàng bỏ qua cho đối phương. Anh nhất định phải giữ đối phương lại để từ từ hành hạ, để cho cô gái này hoàn toàn phục tùng mình.
"Thế nào, Phượng Môn chủ tức giận." Mộc Vân Phong cảm thấy cảm xúc của Phượng Như Ảnh dao động. Biết anh ta có suy nghĩ giết mình, đồng thời cũng biết hiện tại anh ta sẽ không giết mình.
Nghĩ tới đây, Mộc Vân Phong lại chuẩn bị thêm một mồi lửa, hôm nay cô không chọc Phượng Như Ảnh tức chết tuyệt đối không bỏ qua. Ai bảo anh ta không chỉ phá hư chuyện tốt của cô, còn dùng súng chỉa cô.