Phải biết rằng, Mộc Vân Phong cô bình thường hận nhất chính là chuyện bị người ta dùng súng chỉa vào mình. Nghĩ đến những người trước kia dùng súng chỉa vào mình, đều đi gặp Diêm vương gia. Sát khí trong mắt của Mộc Vân Phong chợt lóe lên, rất nhanh lại ẩn đi.
Mở miệng nói vẫn như cũ chọc tức chết người không đền mạng: "Ha ha, tôi còn tưởng rằng bộ dạng của Phượng Môn chủ đúng như tin đồn trên hắc đạo đấy. Không nghĩ tới lại dễ tức giận như vậy, nghe danh quả thật không bằng gặp mặt đấy. Lời đồn nhầm người nha." Mộc Vân Phong vừa nói, còn vừa phối hợp mà lắc đầu lia lịa.
Khiến lửa giận trong lòng Phượng Như Ảnh bốc thẳng lên trên. Thật sự hận không thể một chưởng đập chết cô gái trước mặt, để cho cô ta câm miệng.
Nhưng anh vừa nghĩ tới mục đích mình đến đây, lại nghĩ đến đồ ở trên tay cô gái chết tiệt này. Thế là anh hít sâu hai cái, và lạnh lùng nói: "Đưa thứ đó cho tôi."
Thấy Phượng Như Ảnh đột nhiên bình tĩnh lại, Mộc Vân Phong nhíu nhẹ lông mày. Thầm nghĩ: người đàn ông này đúng là không đơn giản, bị mình chọc tức như vậy, lại có thể ở trong thời gian ngắn như vậy mà bình tĩnh lại. Không tệ.
Đối với một đối thủ mạnh mẽ như thế, trong lòng Mộc Vân Phong từ từ dâng lên một ý niệm kết bạn. Dù sao cũng đều là lăn lộn ở trên hắc đạo, có thể hóa thù thành bạn đó là chuyện không còn gì tốt hơn.
Vui vẻ đùa cợt trên mặt Mộc Vân Phong biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc và mở miệng nói: "Chúng ta làm một giao dịch thế nào?" Mộc Vân Phong nhìn ánh mắt âm tình bất định của Phượng Như Ảnh, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của anh ấy. Bọn họ không thể nán lại ở địa phương này, nếu như qua hai phút mà còn chưa đi ra ngoài, thì thiết bị báo động tự động trong sảnh triển lãm này sẽ khởi động.
"Hiện tại cô là tù binh của tôi, tại sao nói điều kiện với tôi?" Phượng Như Ảnh lạnh lùng nói, nhạt nhẽo trong giọng nói nghe thấy làm lòng người lạnh ngắt.
"Có tư cách nói điều kiện hay không, thì đi ra ngoài hãy nói. Tôi nghĩ hẳn là Phượng Môn chủ muốn ở lại chỗ này chờ người ta tới bắt." Mặc dù Mộc Vân Phong
cực kỳ khó chịu với giọng của Phượng Như Ảnh, tục ngữ có nói, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Vào giờ phút này, dĩ nhiên cô sẽ không vì một chút việc nhỏ làm cho mình mất hứng, mà làm ra chuyện hối hận.
Kích thích nho nhỏ này, Mộc Vân Phong cô vẫn không để ở trong lòng. Hiện tại chuyện duy nhất cô muốn làm chính là rời khỏi nơi nguy hiểm này trước.
Kim đồng hồ trên đồng hồ đeo tay đã đi qua một phần bốn mươi giây rồi, nếu như không đi ra ngoài, vậy thì vĩnh viễn bọn họ cũng đừng nghĩ đi ra ngoài.
"Vì sao tôi phải nghe cô?" Phượng Như Ảnh nhìn Mộc Vân Phong giễu cợt, vẫn không có ý định đi ra ngoài. Lúc này Phượng Như Ảnh biết rõ xảo quyệt của Mộc Vân Phong, cho nên nói gì anh cũng sẽ không tin tưởng lời của cô.
"Có tin hay không là tùy anh. Còn lại mười giây, nếu như anh muốn ở lại chỗ này, tôi cũng không có ý kiến. Mười, chín, tám, bảy......" Mộc Vân Phong vừa phun con số, vừa quan sát thái độ của Phượng Như Ảnh.
Cô đã sớm biết Phượng Như Ảnh không tin tưởng lời của mình, cho nên cũng không trông cậy anh ta có thể mang mình đi ra ngoài. Mộc Vân Phong luôn luôn theo cách này, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình.
Đang lúc cô vừa phun ra chữ số ‘ bảy ’, thì thừa dịp lúc Phượng Như Ảnh nửa tin nửa ngờ, chân dùng sức một chút, hung hăng giẫm lên bàn chân của Phượng Như Ảnh.
Ở trong nháy mắt đối phương bị đau, người mềm mại, chợt bổ nhào về phía cửa chính sảnh triển lãm.
Nhưng, Mộc Vân Phong vẫn xem thường Phượng Như Ảnh, mặc dù chân của anh bị đau, nhưng phản ứng của anh lại cực nhanh, khi thân thể của Mộc Vân Phong mới vừa ra cửa chính sảnh triển lãm, thì anh đã từ phía sau mà đi đến trước, lại duỗi đôi tay một cái, vừa vặn ôm Mộc Vân Phong chuẩn bị ra cửa rời đi.