*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
“Vậy ý tứ của cô là, tôi không cần đi làm, lưu lại bồi cô sao?”
“Ai yêu cầu anh bồi! Ý tứ của tôi là, không phải anh và tôi cùng nhau bị phạt nhốt trong nhà kho sao? Sao anh có thể đi làm? Tôi đây cũng phải đi làm.”
Vừa nghe lời này, Tà Nguyệt cách đó không xa cười cười khinh thường, chậm rãi nằm ngã xuống trên sô pha: “Chị dâu, ai nói với chị Anh hai tôi bị phạt nhốt trong nhà kho? Từ khi anh hai tôi lên làm Quân Trường về sau, lão già cũng chưa phạt qua anh ta.”
Hả?
Tuyết Vi mờ mịt nhìn Tà Nguyệt cách đó không xa, khi quay đầu lại, Hoàng Phủ Minh đã rời đi.
Gia hỏa này!!
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn không hiểu sao nổi một tầng rặng mây đỏ, cô chậm rãi về tới phòng khách chăm chú xem TV……
Phòng khách to như vậy, chỉ truyền đến từng trận thanh âm TV, hai người hoàn toàn ‘ linh ’ giao thoa. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Tà Nguyệt nằm ở trên sô pha nhàm chán cuốn thân mình, trong lúc vô tình dư quang nhìn về phía Tuyết Vi đang xem TV, đôi
mắt anh vừa chuyển: “Chị dâu.” Xoay người một cái ngồi ở bên cạnh cô: “Anh hai tôi biến thái như vậy, chị chịu được anh ta sao?”
Hả??
Em trai nói anh mình biến thái??
Tuyết Vi khinh thường đánh giá mắt Tà Nguyệt, phản ứng nhanh nhạy tách ra đề tài: “Vậy anh có thể nói trước cho tôi hay không, anh có mấy bạn gái? Truyền thông vẫn luôn không chụp được sinh hoạt cá nhân của anh, chúng tôi vẫn luôn cho rằng anh không có bạn gái đâu, không nghĩ tới……”
“Bảo bối.” Tà Nguyệt cười mị hoặc dùng ngón tay che miệng Tuyết Vi: “chị cũng biết, ngày hôm qua tôi uống nhiều quá, những cái đó…… Bất quá là lời lúc say thôi, không cần tin tưởng.”
Hãn, Tuyết Vi cô lại không ngốc, anh nhận sai một lần là người say, ‘ tiểu nặc ’ kia lại là thế này đâu?
Bất động thanh sắc lấy tay Tà Nguyệt ra: “Kia, Tà Nguyệt là nghệ danh của anh sao?”
“Đương nhiên, nếu không tôi làm sao sẽ là em trai của