*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
“Tôi? Tôi nơi nào có mục đích gì?” Tuyết Vi nghiêng đầu, đầu gần gũi nhìn bên khuôn mặt anh, mới phát hiện, trong con ngươi anh trắng đen rõ ràng phản chiếu vô số tơ máu nhỏ.
Anh……
Hẳn là vẫn luôn không có ngủ đi?
“A, không thừa nhận sao?”
“Được rồi, được rồi. Trong lòng anh biết rõ ràng liền xong rồi, anh có mục đích của anh, tôi cũng có mục đích của tôi, nếu hai ta hợp tác vui vẻ, kéo dài dăm ba năm cơ bản không là vấn đề, đến lúc đó rơi cái song doanh cục diện, không phải thực tốt sao? Anh nói đi?”
“A.” Hoàng Phủ Minh cười mà không nói lắc đầu. Cô gái này, tư tưởng thật đúng là rộng rãi, nơi nào sẽ có kéo dài tốt như vậy đâu?
“Đúng rồi, phía trước tôi vẫn luôn muốn hỏi anh một sự kiện, kết quả anh cùng tôi chơi lưu manh liền xóa đề tài đi.”
“hả? Chơi lưu manh?” Sắc mặt Hoàng Phủ Minh âm trầm ngồi dậy: “Cô gái, cô nói ai chơi lưu manh hả?”
“đêm qua anh đối với tôi như vậy chẳng lẽ không gọi là chơi lưu manh sao?” Cũng thật hiếm lạ, nếu không tính là chơi lưu manh, bây giờ phạm cường x cơ bản đã kêu ‘ tự do yêu đương ’.
“Nghe cho kỹ, nếu người
khác đối với cô như vậy, kêu là chơi lưu manh; nếu tôi đối với cô như vậy……” Hai tròng mắt chợt lóe.
“Thế nào?” Thơ_Thơ_diendanlequydon
Hoàng Phủ Minh xấu xa cười nói: “kêu là quyền lợi bạn trai bình thường!!”
“Ít đến!!!”
Thiệt là, Dạ Phi phu nhân không phải nói ‘Minh Nhi nhà của chúng tôi là đứa trẻ ít nói’ sao?
Nhưng trừ bỏ lúc vừa mới bắt đầu quen biết Hoàng Phủ Minh, anh đích xác ít nói; lúc sau, vẫn luôn là miệng lưỡi trơn tru có được không?
Xem ra, mẹ anh đều không hiểu biết anh một chút nào!
“Nói đứng đắn, Hoàng Phủ Minh.”
“Kêu tên của tôi!” Sắc mặt Hoàng Phủ Minh trầm xuống lần thứ hai.
Tuyết Vi khó xử nhíu nhíu mày: “Minh, được chưa? Bên trong cái gì, ba ba anh tận mắt nhìn thấy tôi và Em trai thứ ba của anh hôn môi, làm sao anh mới có thể mang tôi về Nhà họ Hoàng Phủ các người đây?”
“tiểu tử thúi vậy mà hôn cô hả?!!” Lửa giận Hoàng Phủ Minh lập tức liền đỉnh tới đỉnh đầu rồi. Anh còn tưởng rằng cha anh