*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
“Người đàn ông này là ai?”
“Không biết, tân hoan của tam tiểu thư đi.” Đang lúc mọi người khe khẽ nói nhỏ thảo luận thân phận của Hoàng Phủ Minh.
Tuyết Vĩ Quốc đứng ở một bên nháy mắt liền trợn tròn mắt. “Hoàng…… Hoàng Phủ…… Quân Trường……” Một lời lẽ nghiêm khắc, mặt trở nên trắng bệch, trắng bệch.
Địch mạn lệ vừa nghe, cũng ngớ ngẩn một nửa.
Chỉ một thoáng, ở trong nhà trở nên lặng ngắt như tờ, mọi người ngay cả thở cũng không dám thở dốc một tiếng, nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Minh.
“Tuyết Vi? Vi?!” Anh nhẹ giọng gọi tên Tuyết Vi, thật cẩn thận dùng khăn tay chắn ở trên miệng vết thương cô đang phun như suối, chỉ một lát, khăn tay kia cũng đã nhuộm thành đỏ như máu.
Hoàng Phủ Minh đã rời khỏi Nhà họ Tuyết thật, chính là sau khi đi không xa, anh vô luận thế nào cũng không yên lòng về Tuyết Vi liền quyết định tới cửa bái phỏng Tuyết lão gia một chút.
Nề hà……
Tất cả mọi người Nhà họ Tuyết tụ tập ở phòng khách. Hoàng Phủ Minh cứ như vậy thuận lợi đi đến, lại…… Chính mắt thấy Tuyết Vĩ Quốc
làm sao nện một cái bình hoa ở trên đầu Tuyết Vi!!! Thơ_Thơ_diendanlequydon
Một khắc kia ……
Hoàng Phủ Minh thật sự không thể tin, đây sẽ là thái độ của một người cha đối với con sao?
Anh vẫn luôn cho rằng…… Trên đời này chỉ có cha mình …… Mới có thể ra tay tàn nhẫn như thế!!
Nắm nắm tay ‘ chi chi ’ rung động, anh đột nhiên đứng lên. “Tuyết Vĩ Quốc!!!!” Bởi vì tức giận, Con ngươi Hoàng Phủ Minh phảng phất nháy mắt biến thành màu đỏ sậm.
Tuyết Vĩ Quốc sợ tới mức lui một bước về phía sau theo bản năng.
Thời khắc Hoàng Phủ Minh vừa muốn xông lên trước, Tuyết Vi ngã xuống đất cố sức nâng tay lên, gắt gao kéo lại ống quần anh: “Anh…… Rốt cuộc…… Là …… Ba ba của tôi……”
Tay nhỏ, vô lực rũ ở trên mặt đất.
Hoàng Phủ Minh nuốt xuống một ngụm tức giận, sắc mặt âm trầm bế Tuyết Vi đã lâm vào hôn mê lên, chậm rãi đi đến cổng lớn