*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
“Khiêu vũ là việc nhỏ.” Mộ Thần Hiên khó chịu trừng mắt nhìn tròng trắng mắt Dạ: “Dạ, cậu cũng thật là, làm sao không hiểu đau người như vậy? Tuyết Vi đã té ngã, cậu liền đứng ở kia mặc kệ, cũng không nói đỡ một chút, người nào!!”
Không……
Này không phải vấn đề của Bạch Dạ, là vấn đề của cô.
Ở trong khoảnh khắc té ngã, cô nghe được anh hô ‘ Vi……’ mà sự thật, anh hẳn là muốn kêu Vi Nhi đi?? Chỉ là……
Anh hiển nhiên đã đọc, đã hiểu kháng cự trong ánh mắt cô.
Dư quang mắt ngắm Bạch Dạ trầm mặc không nói, Tuyết Vi vội vàng mỉm cười vẫy vẫy tay: “Mộ tướng quân, việc nhỏ, việc nhỏ mà thôi. Tôi tưởng, Bạch tướng quân là không có phản ứng kịp. Ha hả, bên trong cái gì, tôi liền không mất hứng. Các người tiếp tục chơi đi.”
“Tuyết Vi, tôi đỡ cô đi phòng y tế đi?”
“Không cần, không cần, Mộ tướng quân, lần này binh đoàn thứ ba chúng ta thắng thi đấu, anh khao nhiều đi, khao đoàn người đi. Tôi trước đi ra ngoài nói một tiếng.” Nói xong, Tuyết Vi liền đi đến cổng lớn ……
Nhìn bóng dáng cô khập khiễng, từ đầu đến cuối tầm mắt
Bạch Dạ đều chưa từng dời đi.
Cho đến, Tuyết Vi bước ra cổng kia, oai đến chân trái, lập tức trở nên hoàn toàn tốt không tổn hao gì. Giờ khắc này, Bạch Dạ như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ là trên mặt anh lạnh lùng lại nổi lên một nụ cười bi lạnh ……
“Xem ra lần này trò chơi có thể làm lại chứ??” Một nữ binh cao hứng phấn chấn nói. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Bạch Dạ vội vàng thu hồi tất cả biểu tình không nên có trên mặt, tỏ vẻ xin lỗi cười cười: “Thời gian không còn sớm, tôi có chút việc muốn xử lý, liền không cùng các người.”
“A?? Bạch tướng quân…… Ai…… Bạch tướng quân.”
Không màng mọi người ngăn trở, anh cũng không quay đầu lại rời đi sảnh B.
“Bạch tướng quân.” Mới vừa đi ra sảnh B, một binh lính binh đoàn thứ nhất thần sắc hoảng loạn chạy tới trước mặt anh.
“Chuyện gì?”
Mắt binh lính kia thần bí nhìn chung quanh, thấp giọng nói: “Vừa