*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
Binh đoàn thứ ba.
Buổi sáng, Tuyết Vi vừa đến quân khu liền cảm thấy ánh mắt mỗi người đối với mình đều quái quái. Cười như không cười, có bộ phận nam binh trên mặt còn có chút mất mát; trên mặt nữ binh lại tràn đầy địch ý.
Là thần kinh cô mẫn cảm sao? Hay là…… Đã xảy ra chuyện gì cô không biết sao?
“Tiểu Tuyết, cô bí mật thi thố. Ai nha nha!” Tiết thiếu tướng tiến vào office building có chút oán trách chỉ cô.
“Ách…… Tiết…… Tiết thiếu tướng, ngài là…… Có ý tứ gì?”
“Hừ, còn giả ngu với tôi, chính là tình cảm của cô lên men!”
Ách……
bất quá buổi chiều mới là thời gian ba quân chỉnh hợp, không phải buổi chiều Hoàng Phủ Minh mới có thể công bố tin bọn họ kết hôn sao? Làm sao buổi sáng liền để lộ tin tức?
Mẹ nó! Tám phần là do cái miệng rộng của Mộ Thần Hiên đi?
“Ha hả, Tiết thiếu tướng, ngài đã biết sao?” Tuyết Vi thẹn thùng nở nụ cười.
“Đã biết, đã biết, tám phần là tất cả mọi người của ba cái binh đoàn đã biết. Xem ra, mấy ngày gần nhất có không ít nam binh muốn đi uống rượu giải sầu, lại có không ít nữ binh muốn khóc thầm.” Thơ_Thơ_lequydon
“Tiết thiếu tướng, nhìn ngài Nói, nào có nghiêm trọng như vậy?”
“Làm sao không có? Ai không biết Bạch tướng quân của binh đoàn thứ nhất là nam thần của binh đoàn chúng ta? Trừ bỏ anh chính là Hoàng Phủ Quân Trường. Bây giờ anh là hoa đã có chủ, chỉ còn lại có một mình Hoàng Phủ Quân
Trường, cô Nói xem, những nữ binh đó có muốn khóc thầm hay không?”
“A?” Nụ cười ở trên mặt biến mất trong nháy mắt, Tuyết Vi mờ mịt chớp chớp mắt.
Tiết thiếu tướng nói sai rồi đi?
cái này cùng Bạch Dạ có quan hệ gì?
Làm gì xả đến trên người Bạch Dạ?
“Tiết, Tiết thiếu tướng, tôi tưởng ngài…… Ngài lầm…… Kỳ thật tôi……”
“Còn muốn phủ nhận sao? A, ảnh chụp đều bị người ta tuôn ra tới, lúc này cô muốn phủ nhận với tôi, không kịp rồi.” Vẻ mặt Tiết thiếu tướng mỉm cười cắt đứt lời Tuyết Vi nói.
Như thế kêu Tuyết Vi càng thêm mờ mịt.
“Tuyết Vi! Tuyết Vi!” Đúng lúc này, Mạc Nhã Như và An Tĩnh thần sắc hoảng loạn từ lầu hai chạy xuống dưới: “Tiết, Tiết thiếu tướng…… Sớm…… Buổi sáng tốt lành.”
“Hừ, hai tiểu nha đầu, đừng hoảng loạn, còn thể thống gì. Các người nói chuyện đi, tôi đi rồi.”
“Hắc hắc, Tiết thiếu tướng, Gặp lại.” Mạc Nhã Như và An Tĩnh cười nịnh nọt, sau khi cung tiễn Tiết thiếu tướng rời đi. Hai người các cô một trái một phải liền túm Tuyết Vi tới nơi không có ai rồi: “cô làm cái gì vậy, Tuyết Vi?!”
“Làm sao vậy?” Nhận thấy được vẻ