*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
“Vâng, đã biết, cảm ơn.”
Thu di động trở về, Tuyết Vi mặt vô cảm đi về phía văn phòng tướng quân ở tầng cao nhất.
“Chúc mừng, Tuyết Vi……”
“Tiểu Tuyết, chúc mừng, tìm được bạn trai tốt như vậy.”
Các binh lính đi ngang qua, phàm là quen biết Tuyết Vi đều tự chúc phúc cho cô.
Dù cho Tuyết Vi biết, chúc phúc này là chúc phúc cô và Bạch Dạ, bất quá, cô liền coi thành là bọn họ chúc phúc mình và Hoàng Phủ Minh, toàn bộ tiếp thu.
‘ Cộc cộc cộc……’ “Báo cáo! Mộ tướng quân, tôi là Tuyết Vi!”
“vào đi!”
Được đáp ứng, Tuyết Vi chậm rãi đẩy cửa văn phòng ra. Ánh mắt đầu tiên liền nhìn đến Hoàng Phủ Minh ngồi ở ghế tướng quân làm công ……
“Hai người các người nói chuyện, tôi đi ra ngoài.” Mộ Thần Hiên mỉm cười gật gật đầu với cô, liền đóng cửa rời đi.
“anh……” Tuyết Vi khẩn trương nắm chặt nắm tay, mi mắt cố ý tránh cùng Hoàng Phủ Minh đan xen tầm mắt: “anh làm sao tới đây?”
“Tới tìm em.”
Rũ đầu, không cách nào nhìn đến vẻ mặt Hoàng Phủ Minh, nhưng từ trong giọng Nói, cô nghe được một tia u lạnh. “Nội cái…… anh…… Ảnh chụp
thấy được đi?” Đôi mắt đảo quanh.
“Thấy được.” Anh mặt vô cảm gật gật đầu.
Tuyết Vi nắm chặt nắm tay, tim thắt lại, nhanh chóng ngẩng đầu đối diện đôi mắt anh: “em sẽ không giải thích với anh!!”
“anh cũng không cần em giải thích với anh.” Thơ_Thơ_lequydon
“Vì sao?”
“em có bệnh đi? phương diện này nói sẽ không giải thích với anh, về phương diện khác, lại hỏi anh vì sao không cần em giải thích. Em…… Nghĩ làm sao đâu? Ha hả……” Hoàng Phủ Minh buồn cười cười, đôi chân thảnh thơi, thảnh thơi đáp ở trên bàn công tác, bộ dáng kia miễn bàn nhiều nhẹ nhàng.
Nha.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, ngược lại là Tuyết Vi rối loạn đầu trận tuyến.
Cô tình nguyện vừa tiến vào Hoàng Phủ Minh rống to đối với mình, nhưng bây giờ anh như vậy??
“anh…… Liền không hỏi em xem bức ảnh kia rốt cuộc là chuyện gì sao?”
“Sách, nói tới cái này