*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
“Các người có điều không biết, lúc tôi ở Quân Khu Bạch Hổ tại chức tướng quân binh đoàn thứ hai, khi đó Khả Duy là tham mưu của tôi, Minh là trung tướng của tôi, không bao lâu, Khả Duy đã được đề bạt thành trung tướng, Minh cũng thăng thành thượng tướng, tôi cũng coi như là nhìn hai người bọn họ trưởng thành lên đi. Khi đó bọn họ thấy thế nào cũng xứng đôi, tôi vẫn cho rằng bọn họ sẽ ở bên nhau, không nghĩ……”
“Lão tôn!” Một vị lão giả kế bên thọc thọc cánh tay người này.
Vị tiền nhiệm tướng quân binh đoàn thứ hai thao thao bất tuyệt lúc này mới nhận thấy được mình lỡ miệng. “Ha, ha ha, đều là chuyện quá khứ, bây giờ cũng khá tốt phải không?”
Tuy rằng, ông cực lực giảng hòa, nhưng trước bàn đột nhiên lâm vào trầm mặc.
Mọi người thỉnh thoảng trộm ngắm vẻ mặt ba vị tiểu bối kia.
Có thể cảm giác đến, Sắc mặt Hoàng Phủ Minh rất là khó coi, Tuyết Khả Duy cũng vô cùng xấu hổ, cái này làm cho Tuyết Vi trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.
“Tuyết tam tiểu thư, có tiện lại đây cùng chúng tôi đám vợ này tâm sự sao?” Đang ở không khí khẩn trương, một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi mỉm cười đi tới Trước mặt Tuyết Vi.
Cô đánh giá người phụ nữ liếc mắt một cái, đôi mắt vừa chuyển: “Đương nhiên.” Đi theo người phụ nữ kia liền rời khỏi cái ‘nơi thị phi’. Đến nỗi bên kia kết thúc chuyện, vẫn là giao cho Hoàng
Phủ Minh đi, nếu cô còn lưu lại đó, chỉ biết làm mọi người càng thêm xấu hổ.
“Tuyết tam tiểu thư, vừa rồi sẽ không trách lão già thúi, là chồng của tôi, cô ngàn vạn lần đừng để ý.” Mới vừa đi không đến hai bước, người phụ nữ liền lôi kéo Tuyết Vi đang đứng yên.
“hả? Hóa ra là bác gái Tôn, chào bác gái.”
“Ha hả, chào cô. Vừa mới rồi lời nói của chồng tôi tôi đều nghe được, anh không có ý khác, chính là cảm khái một chút.” Thơ_Thơ_
Nghe người phụ nữ cực lực giải thích, Tuyết Vi bất đắc dĩ cười cười.
Cô xem như hiểu rõ mục đích người phụ nữ này, tám phần, là sợ hãi ông xã nhà mình đắc tội Hoàng Phủ Minh, do đó lại đây trấn an cảm xúc cô.
“bác gái Tôn, ngài đừng lo lắng, cháu thật sự không ngại lời bác Tôn kia Nói, cũng biết là ông vô tâm.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Kỳ thật chúng tôi đều cho rằng cô và Hoàng Phủ Quân Trường mới là xứng đôi nhất.”
Không cần thiết như vậy.
Tuyết Vi biết lời nói của người phụ nữ này bất quá là muốn chụp mông ngựa với mình thôi, kỳ thật cô căn bản cũng không ngại vấn đề cùng Hoàng Phủ Minh xứng đôi hay không xứng đôi.
Này không phải làm