*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
‘ Cộc cộc cộc……’ đột nhiên, tiếng đập cửa vang lên.
“Chờ, chờ một chút.” Không khỏi luống cuống, Tuyết Vi luống cuống tay chân đem bộ quần áo kia ném qua một bên, mang vào giày cao gót bước nhanh vọt tới trước cửa, kéo cửa phòng ra ……
“Không ý tốt…… Vi Nhi? Cô làm sao ở đây?” Bạch Dạ kinh ngạc đánh giá cô liếc mắt một cái.
Đôi mắt Tuyết Vi vừa chuyển, cười xấu xa nói: “tôi tưởng…… tôi và mục đích của anh hẳn là giống nhau.”
A.
Không cần hỏi cũng biết, sợ là Bạch Dạ cũng chịu không nổi đám người kia nịnh nọt nghĩ tới tránh né một chút hả?
“Nơi này đã bị cô ‘ chiếm lĩnh ’, xem ra tôi phải đổi nơi khác. Quần áo tôi ở đây sao?” Bạch Dạ bất đắc dĩ cười cười, chỉ có thể nhường gian phòng nghỉ này cho Tuyết Vi.
“Ở, tôi đi lấy cho anh.” Tuyết Vi mới vừa xoay người trở về, cũng chỉ đi được hai bước…… “Ai da……” chân phải cô vấp té, cả người liền nghiêng về phía trước.
Bạch Dạ vừa thấy trường hợp này, nội tâm căng thẳng, một cái bước xa liền vọt tới bên cạnh cô, chặt chẽ túm chặt cổ tay cô.
“Không có việc gì chứ?” Thơ_Thơ_
“Không…… Không có việc gì……” lòng Tuyết Vi còn sợ hãi lắc đầu, nếu một chân này thật sự té ngã ở đó, chỉ sợ đứa nhỏ này…… Cũng sẽ quy thiên.
“cô biết rõ mình đang mang thai, còn dám mang giày cao gót như vậy sao? Làm sao một chút bộ dáng làm mẹ đều không có?!”
Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng Bạch Dạ gần như cuồng loạn trách cứ, Tuyết Vi khẩn trương cắn môi dưới, giống như là một đứa trẻ làm sai chuyện, cô cúi thấp đầu xuống: “lần sau tôi chú ý, lần sau tôi chú ý……”
“Đều lớn như vậy, làm việc thật là một chút chừng mực đều không có. Tôi thật không biết nên nói cô cái gì cho tốt!” Bạch Dạ hung tợn mắng hai tiếng, mặt tràn đầy tức giận lại dần dần có chuyển biến tốt đẹp, mắt anh bất đắc dĩ nhìn bụng Tuyết Vi, một phen liền chặn ngang cô ôm lên.
Đối với Bạch Dạ một cử động này, cũng là ‘ nhất định phải đi qua lộ ’.
Ngẫm