*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
Thân mình Tuyết Vi không khỏi giật mình run lên một cái, hơi có chút bất an nhìn về phía Bạch Dạ trước mắt.
“Vi Nhi, không biết vì sao, tôi đột nhiên nhớ tới một màn kia vào bốn năm trước lần đầu tiên cùng cô tương ngộ, tuy rằng qua bốn năm, nhưng tựa hồ cô vẫn luôn chưa từng thay đổi, đặc biệt, bây giờ cô còn mặc quần áo màu sắc giống khi đó ……”
Bạch Dạ như say như si, đánh giá Tuyết Vi.
Cô lại sửng sốt.
Bốn năm trước cô mặc y phục rõ ràng là màu lam, hôm nay quần áo này là màu vàng kim mới đúng. Vì sao Bạch Dạ sẽ……
Đang nghĩ ngợi tới.
Trong khoảnh khắc tầm mắt lần thứ hai cùng tầm mắt Bạch Dạ tương giao, đại não Tuyết Vi đột nhiên ngừng hết thảy tự hỏi, nội tâm giống như là lòng mang một con thỏ con lo sợ bất an.
Một giây……
Hai giây……
Bọn họ thâm tình nhìn chăm chú lẫn nhau, không biết qua bao lâu, môi Bạch Dạ liền giống như bão táp đánh úp về phía môi đỏ của Tuyết Vi.
“ưm……” thân mình nhỏ bất an giãy giụa hai cái, chung quy lại không thắng nổi nội tâm xao động. Tuyết Vi nhắm mắt lại, đôi tay nhỏ không tự chủ được leo lên cổ Bạch Dạ, thâm tình đáp lại nụ hôn anh nhiệt tình ……
Phòng chủ điều khiển.
“Hết thảy đều thuận lợi sao?” Hôm nay Mộ Thần Hiên phụ trách công tác an bảo
xem như công thần lớn nhất, anh chạy lên chạy xuống cơ hồ không có một khắc tạm nghỉ, chính là vì bảo đảm tiệc tối lần này thuận lợi bế mạc. Thơ_Thơ_
“báo cáo Mộ tướng quân, trước mắt không có bất luận cái gì khác thường.”
“ừ, vậy là tốt rồi.” Mộ Thần Hiên nhìn thời gian, bây giờ đã 8 giờ tối, chỉ có một tiếng đồng hồ nữa yến hội liền có thể kết thúc, anh cũng có thể hoàn toàn nghỉ ngơi.
Chậm rãi đi vào trong phòng chủ điều khiển, anh rút ra một ghế dựa không tồi ngồi ở trước một máy theo dõi.
“Mộ tướng quân, uống nước đi.” Một thủ hạ truyền cho anh một ly cà phê.
Mộ Thần Hiên nhẹ khuấy hai cái, nhưng trong lúc vô tình cặp mắt kia tựa hồ nhìn thấy gì, tùy theo, sắc mặt của anh trở nên vô cùng hoảng loạn.
“Mộ tướng quân, ngài không có việc gì chứ?”
“A? Không…… Không có việc gì……” Mộ Thần Hiên hoảng loạn lắc lắc đầu, ngay sau đó tròng mắt vừa chuyển……
cà phê trong tay anh ‘ lạch cạch ’ một tiếng liền rơi xuống ở trên mặt đất.
“Không xong, Tiểu Trư,