Editor: Thơ Thơ
“Tiểu thư, cô có việc dấu diếm đúng không?” Ninh Ninh thu hồi thuốc mỡ, sắc mặt nghiêm túc ngồi xổm trước mặt Tuyết Vi.
“Ha hả, đứa nhỏ ngốc, đừng suy nghĩ loạn.”
“Tiểu thư! Ninh Ninh vẫn luôn tin tưởng, lấy bản lĩnh của cô, nếu muốn hóa giải chuyện này kỳ thật dễ như trở bàn tay. Khẳng định cô đã sớm biết mình mất đi trong sạch, chính là cô vẫn luôn chậm trễ không hành động, chỉ có thể chứng minh…… cô nghĩ thông suốt chuyện này, cự tuyệt hôn sự này, đúng không?!”
Ai……
Làm sao bây giờ đây? Ninh Ninh vậy mà sẽ hiểu cô như vậy!
Đúng!
Cô vẫn luôn chậm chạp không để ý đến chuyện này, chỉ là muốn ……
Chờ tới bây giờ, lại thuận lý thành chương thoát khỏi hôn sự này!
Nếu là trực tiếp bày ra thái độ cự tuyệt hôn sự này, cô đã có thể không phải chịu một trận đòn đơn giản như vậy;
“A, Ninh Ninh …… yêu đương đâu, chỉ cần cùng người mình thích ở bên nhau là được. Nhưng hôn nhân khác biệt, cần thiết phải có yêu, nếu không ở bên nhau…… Sẽ chỉ là vô tận thống khổ thôi……”
Cô thật sự trằn trọc thật lâu, rối rắm thật lâu. Thotho_
Cuối cùng, vẫn là không cách nào gả cho Hoàng Phủ Minh được, không cách nào gả cho người đàn ông ngay cả thấy cũng chưa thấy, chưa nói gì tới thích.
Đương nhiên……
Cô cũng thực may mắn buổi tối ngày đó ở khách sạn không có gặp được Diệp Triết Hạo. Bởi vì……
Cho đến sau khi chia tay mới phát hiện, cảm tình đối với Diệp Triết Hạo cũng chỉ đạt tới nông nỗi thích, căn bản không đủ yêu để muốn cùng anh ta kết hôn.
Nghĩ lại, đêm hôm đó say rượu, thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyển biến, cũng có quá nhiều xúc động, thật không biết chuyện ô nhục đi nhầm phòng là ông trời cứu cô, hay là hại cô……
Vào lúc đêm khuya.
Sắc trời càng thêm lạnh lẽo, bốn phía nhà kho ẩm ướt âm u lộ ra gió đông lạnh, thân thể Tuyết Vi lạnh run cuộn tròn thành một đoàn, chính mình sưởi ấm cho mình.
‘ cốp cốp cốp’
Trong mông lung, mơ hồ nghe được ngoài ván cửa cũ nát truyền tới một trận tiếng bước chân, nối gót tới chính là tiếng ‘ kẽo kẹt ’, ván cửa mở ra ……
Là ai?
Mơ mơ màng màng mở hai mắt. Thotho_
Chỉ thấy, chỗ cổng lớn đứng bốn năm người áo đen: “Các người là…… ưm!!!”
Một người áo đen trong đó liền rải bột phấn về phía mặt Tuyết Vi.
Tức khắc cô cảm thấy hai mắt đau đớn như hỏa thiêu, là thứ gì? H2O sao?
Còn không đợi Tuyết Vi suy nghĩ rõ ràng, người áo đen tiến lên một bước, kéo tay cô một cái, đánh cô choáng váng ở trên giường ……
“Nhị tiểu thư, Tuyết Vi đã ngất đi rồi.”
Lúc này, Tuyết Phỉ Nhi tránh ở ngoài cửa, đôi tay chắp ở sau người, cười dữ tợn đi đến: “A, làm không tồi.”
“Nhị tiểu thư, kế tiếp nên làm sao?”
“Ngày mai quân khu binh đoàn thứ ba có diễn tập quân sự, liền ném tiện nhân này tới đó đi. Cho dù nó không bị đạn pháo nổ chết, cũng sẽ bởi vì xông loạn vào quân khu mà chịu quân pháp!!!”
“Nhưng……” Mấy người áo đen sắc mặt khó khăn nhìn nhau: “Làm như vậy, nếu bị lão gia biết……?”
“Các người sợ cái gì?” Đôi mắt Tuyết Phỉ Nhi vừa chuyển: “Phải biết rằng, bây giờ tôi vừa vặn vào ở Nhà họ Hoàng Phủ; hơn nữa tiện nhân này làm nhục gia phong như vậy, là sợ tội tự sát cũng được; hay là thanh lý môn hộ cũng thế, cha tôi …… sẽ không để ý tới đâu!” Thotho_
Đây đã không phải lần đầu tiên Tuyết Phỉ Nhi muốn ra tay giết hại Tuyết Vi.
Mấy năm trước, khi đó Tuyết Vi cũng mới 14 tuổi, thời gian vừa tới Nhà họ Tuyết được hai năm, thiếu chút nữa Tuyết Phỉ Nhi dìm cô chết chìm ở trong hồ, may mắn có người đi ngang qua, Tuyết Vi mới được cứu.
Chuyện này cuối cùng truyền tới lỗ tai Tuyết Vĩ Quốc, ông đã không đánh chửi Tuyết Phỉ Nhi; cũng không nói gì thêm, chính là đơn giản trừng phạt cô diện bích tư quá (đối mặt nhìn tường) ba ngày. Từ lúc đó, Tuyết Phỉ Nhi càng thêm không kiêng nể gì.
“vâng, nhị tiểu thư……” Mấy người áo đen được lệnh, liền lặng lẽ kéo Tuyết Vi rời khỏi Nhà họ Tuyết……
Trong rừng cây, lá cây bị gió thổi rung sàn sạt, Tuyết Vi dựa vào một gốc cây khó khăn mở hai tròng mắt.
“Tê……” Mới vừa mở mắt, một cảm giác nóng rát đau đớn
đánh úp lại, lập tức cô nhắm hai mắt lại.
Giảm bớt một hồi lâu, cô còn thử mở mắt, lại là một cảm giác đau đớn, làm cô chảy nước mắt ròng ròng.
Đau quá.
Đôi tay sờ soạng lung tung, sờ đến phía sau thân cây, cô vịn thân cây miễn cưỡng đứng lên.
Nơi này là chỗ nào?! Thotho_
Bởi vì đôi mắt không cách nào mở ra, cô chỉ có thể dựa vào thính giác cùng với xúc giác tới cảm thụ.
Có cây?
Nếu không phải công viên chính là rừng rậm đi?
Những người đó trói cô lại mục đích là cái gì?
“Có người không? Có người không?” Kêu một hồi lâu, cũng không có người trả lời.
Nói cách khác, bây giờ hẳn là không có người nào bảo vệ cho cô sao?
Tuyết Vi thử di chuyển bước chân, giống như đi trên băng mỏng ở trong bóng tối, không biết cái gì đang chờ đợi mình, cũng không biết nơi này là chỗ nào……
*
“Báo cáo! Hoàng Phủ Quân Trường, Mộ tướng quân, tất cả phân đội binh đoàn thứ ba đã chuẩn bị ổn thoả. Tướng quân binh đoàn thứ nhất, binh đoàn thứ hai đang ở đài quan chiến!”
Tọa lạc trong phòng chỉ huy ở phía trên tháp cao, Hoàng Phủ Minh mặc một thân quân trang, khí vũ hiên ngang ngồi ở trên ghế tổng chỉ huy.
Đều nói, người đẹp nhờ lụa; nhưng quân trang này mặc ở trên người anh lại hoàn toàn tương phản, là người làm quần áo phụ trợ vô cùng đẹp, càng mang theo khí khái quân nhân khôn kể. Thotho_
Anh trầm mặc không nói quét mắt Mộ Thần Hiên bên cạnh.
“ừm, tôi đã biết. Thứ bậc tướng quân binh đoàn một cùng tướng quân binh đoàn thứ hai đến sau, diễn tập tác chiến liền bắt đầu đi.” Mộ Thần Hiên nói xong.
Tên binh lính kia kính chào một cái theo nghi thức quân đội: “vâng! Mộ tướng quân.” Xoay người, đi ra khỏi phòng chỉ huy.
Mộ Thần Hiên đứng dậy, đi tới đài ngắm cảnh, cầm lấy một cái kính viễn vọng, nhìn trộm địa điểm thuộc hạ tác chiến ngoài cửa sổ: “Minh, chỉ bằng quan hệ bạn bè, anh xem trọng diễn tập lần này sao?”
“Không xem trọng.”
“mẹ nó! Anh cũng quá thẳng ra rồi?” Mộ Thần Hiên buông cái kính viễn vọng, vẻ mặt u oán nhìn về phía Hoàng Phủ Minh: “xin hỏi, Hoàng Phủ Quân Trường, lần này anh xem trọng binh đoàn thứ ba của tôi diễn tập sao?!!”
“Tôi đây căn bản là sẽ không tới!!” Nếu không phải anh niệm tình quan hệ bạn bè cùng Mộ Thần Hiên, muốn cấp ban chỉ đạo diễn tập lần này, khả năng là sẽ không xuất hiện ở chỗ này.
Mộ Thần Hiên lập tức liền trở nên tâm ý nguội lạnh: “Sớm biết vậy tôi liền không mời tướng quân binh đoàn thứ nhất và binh đoàn thứ hai tới, dù sao tới, bọn họ cũng là chê cười tôi thôi, đặc biệt là…… ác ma của binh đoàn thứ nhất!!”
Vừa nói tới tướng quân binh đoàn thứ nhất, Mộ Thần Hiên liền vô cùng sợ hãi.
Tiếp tục cầm lấy cái kính viễn vọng nhìn hoàn cảnh bên ngoài ……
“hả……” Anh nghi hoặc nghiêng đầu, không khỏi nghĩ mình hoa mắt, lập tức điều chỉnh số lần của cái kính viễn vọng ……
“Xảy ra chuyện gì, Thần Hiên?”
“Tôi thảo, Minh, vợ anh thật ngang bướng, vậy mà mặc áo ngủ một đường mộng du tới căn cứ diễn tập quân sự của chúng ta rồi?!!”
Vừa nghe lời này, sắc mặt Hoàng Phủ Minh lập tức trầm xuống, đoạt lấy kính, nhanh chóng nhìn qua ……