*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
Tròng mắt Tuyết Vi vừa chuyển, buông danh sách vật phẩm trong tay, bước nhanh chạy tới lầu hai biệt thự.
“Ai?? Tiểu thư, cô chậm một chút, chậm một chút, cẩn thận thân mình.”
Bây giờ cô nơi nào còn nghĩ được nhiều như vậy?
Ninh Ninh càng kêu cô chậm một chút, bước chân cô càng mau, trực tiếp vọt tới trong thư phòng, mở máy tính ra liền tìm tòi hết thảy tư liệu về lạc cúc.
Ước chừng ba tiếng đồng hồ sau ……
“Cáp……” Ninh Ninh bồi ở một bên lười nhác duỗi eo một cái.
Ai ngờ……
“yes!!!!”
Tuyết Vi kích động hô to một tiếng, thiếu chút nữa làm Ninh Ninh sợ tới mức từ trên sô pha té xuống. “Tiểu thư? Tiểu thư, phát sinh chuyện gì??”
“A…… Ha ha ha…… Ninh Ninh, chị không có làm chuyện thực xin lỗi Minh, chị không có làm chuyện phản bội Minh. Chị không có! Chị không có!! Không có!!!” Tuyết Vi kích động bắt được đôi tay Ninh Ninh, trong con ngươi trong suốt tràn đầy nước mắt kích động.
Cô nói qua.
Nước mắt, chỉ có thể chảy xuống ở thời khắc bi thương và kích động, như vậy giờ khắc này……
Cô rốt cuộc có thể không kiêng nể gì khóc ra tới!!!!!
“Tiểu thư? Cô, cô thật sự không có làm chuyện thực xin lỗi nhị thiếu gia sao?”
“Đúng! Chị không có làm! Không có, chị sẽ chứng minh với mọi người, chị chưa bao giờ phản bội qua chồng chị, chị cũng sẽ chứng minh với Minh, chị chưa bao giờ từng có nửa điểm bất trung đối với anh!!” Thơ_Thơ_
Không kịp lãng phí thời gian, Tuyết Vi luống cuống tay chân ở trong thư phòng tìm kiếm.
“Tiểu thư, cô đang tìm cái gì?”
“quần áo của chị, quần áo của chị đâu? Bây giờ chị muốn đi gặp Minh, muốn đi gặp anh!!”
“Tiểu thư, cô từ từ, em đây liền đi lấy áo ngoài cho cô.” Ninh Ninh kích động cười, bước nhanh chạy ra thư phòng đi tìm áo khoác cho Tuyết Vi.
“A…… Ha hả……” Tuyết Vi đứng tại chỗ, ngẩn người cười, nụ cười cao hứng kia phát ra từ đáy lòng.
Oan khuất được rửa sạch là