*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
Mấy thủ hạ chặn Hoàng Phủ Minh lại vừa nghe được, vội vàng cung kính cúi thấp đầu xuống: “Xin lỗi, Hoàng Phủ Quân Trường, vừa rồi đắc tội nhiều, xin……”
Con đường đi trước tránh ra.
Hoàng Phủ Minh lạnh một khuôn mặt, chậm rãi tới gần Tuyết Vi cách đó không xa, thời khắc còn có vài bước liền đến trước mặt cô, một nụ cười ‘ kích ’ động khó có thể che dấu xẹt qua góc ‘ môi ’ anh ……
“Hoàng Phủ Quân Trường, tìm tôi có việc gì?” Còn không đợi Hoàng Phủ Minh mở miệng, Tuyết Vi nghiêng đầu, cười tà khơi góc ‘ môi ’.
Đối với cô xưng hô như vậy, nội tâm Hoàng Phủ Minh hiển nhiên là có chút bài xích, nhưng nụ cười ở trên mặt anh như cũ chưa từng biến mất. “Vi……”
“Ai! Hoàng Phủ Quân Trường, bây giờ hai ta tựa hồ còn không có thân như vậy. Ngài có thể kêu tôi Tuyết tiểu thư, cũng có thể kêu tôi Tuyết Vi.” Một nụ cười ngọt ngào thoạt nhìn quen thuộc như vậy. Thơ_Thơ_
Nhưng hiện lên ở đáy mắt Hoàng Phủ Minh lại xa lạ như vậy, từ thời khắc anh và Tuyết Vi quen biết năm đó, cô chưa từng dùng thái độ dối trá như vậy đối với anh, lại không nghĩ bây giờ vậy mà……
Bàn tay to, chậm rãi nắm thành nắm tay. Nụ cười ở trên mặt Hoàng Phủ Minh cũng theo
đó rút đi: “em một hai phải dùng thái độ như vậy nói chuyện với anh sao?!”
Anh biết, hơn ba năm trước, anh đích xác thiếu cô, phụ bạc cô. Nhưng…… Từ thời khắc cô tự sát đó, anh vẫn luôn đều ở thật sâu bên trong tự trách.
Hiện nay, rốt cuộc có thể nhìn thấy cô lần thứ hai, lại không nghĩ, nghênh đón lại là Tuyết Vi xa lạ như vậy!
“Hoàng Phủ Quân Trường, vậy ngài cảm thấy…… tôi nên dùng thái độ làm sao tới nói chuyện cùng ngài? Đều thành, tôi nên dập đầu với ngài? Hay là nên nói với ngài …… Thực xin lỗi…… hơn ba năm này, tôi đều lừa ngài, kỳ thật…… tôi không có chết!!?” Tuyết Vi lạnh lùng nheo nheo mắt, trong mắt phượng thoáng chốc hiện lên một tia hàn quang.
Anh bất mãn nhíu mày, đối với ánh mắt Tuyết Vi dần dần trở nên xa lạ lên……
“Hoàng Phủ Quân Trường, nếu ngài tìm tôi, chỉ là muốn ôn chuyện, xin lỗi…… tôi không có thời gian. Xin lỗi không tiếp được.” Tuyết Vi mỉm cười cúi người, ở trong khoảnh khắc xoay người, trên mặt cô đầy giãy giụa……
“Chị Vi Vi, hoan nghênh chị chiến thắng trở về ……” cửa khách sạn, bên trong một chiếc