Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Thơ Thơ

Kỳ quái.

Ở trong ấn tượng Tuyết Vi, Hoàng Phủ Minh chính là một người cực ít ra ngoài ăn cơm, nhưng từ khi bọn họ tiến vào, cô liền cảm giác tên giám đốc kia cùng Hoàng Phủ Minh giống như rất quen thuộc. Hơn nữa……

‘vợ ngài rốt cuộc đã trở lại sao? ’ là có ý tứ gì?

Dù cho trong lòng có nghi vấn, nhưng Tuyết Vi cũng không có hỏi ra miệng, ngược lại đôi mắt vừa chuyển: “không phải anh hẹn nguyệt lại đây cùng nhau ăn cơm sao? Làm sao chỉ có hai người chúng ta?”

“anh khờ mới có thể thật sự hẹn một cái bóng đèn lại đây!!”

Mẹ nó!!! Thật đủ thẳng thắn!

Chính là Hoàng Phủ Minh lại đang âm thầm bày cô một kế, anh là tính đến cô nhất định sẽ cùng anh lại đây ăn bữa tối sao?

‘ hỗn ’ đản, gia hỏa xấu xa!

Tuy Nói, trong lòng Tuyết Vi có đủ loại oán giận, nhưng cô còn không đến mức khó hiểu phong tình đến nổi nhiễu bầu không khí ‘ lãng ’ mạn này.

Một bữa tối ‘ lãng ’ mạn dưới ánh nến hài hòa dần dần kết thúc.

Ở trong trí nhớ của cô, tựa hồ thật đúng là chưa bao giờ từng có cùng Hoàng Phủ Minh ăn bữa tối dưới ánh nến, cái này ngược lại cũng coi như là đền bù một đoạn chỗ trống ký ức của
bọn họ. Thơ_Thơ_

“Kế tiếp muốn đi nơi nào?” Hoàng Phủ Minh ưu nhã xoa xoa khóe ‘ môi ’, mỉm cười hỏi lên.

Nhưng…… Thời gian này có thể đi nơi nào?

Trừ bỏ xem phim điện ảnh, cũng chính là đi thuê phòng đi? Cô mới sẽ không lại trúng kế đâu! “tôi phải đi về.”

“đêm nay đừng đi.” Nói xong, Hoàng Phủ Minh bắt tay duỗi tới trên bàn, ái muội kéo tay cô.

Liền biết sẽ là kết quả như thế.

Đều Nói, sau khi một người đàn ông mời một người phụ nữ ăn cơm chiều, còn đưa ra yêu cầu tiếp theo, như vậy xác định vững chắc chính là muốn cùng người phụ nữ này đi thuê phòng!! Hừ.

“tôi……”

“Hoàng Phủ Minh.” Đợi Tuyết Vi vừa muốn cự tuyệt, một tiếng liền cắt đứt lời cô nói.

Cô và Hoàng Phủ Minh cùng nghiêng đầu xem qua ……

Chỉ thấy, Hoàng Phủ Nguyệt mặt mang mỉm cười đã đi tới với bọn họ. “em từ bên ngoài liền thấy giống như anh, không nghĩ tới, thật là anh.” Ánh mắt tà tứ chậm rãi chuyển về phía bóng dáng đối diện Hoàng Phủ Minh ……

Đầu tiên là anh sửng sốt, giây tiếp theo, một nụ cười khó có thể áp chế ‘ kích ’ động liền hiện lên ở


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện