*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
Hoàng Phủ Minh chỉ phải đặt Miêu Miêu ở trên mặt đất.
“Miêu Miêu a, bây giờ Chú Nguyệt cùng cha cháu…… Cùng đi ra ngoài tâm sự, cháu ở đây thành thật đợi lát nữa, không được chạy ‘ loạn ’, biết chưa?” Hoàng Phủ Nguyệt cực kiên nhẫn dặn dò tiểu gia hỏa.
Miêu Miêu lập tức cười ngọt ngào gật đầu.
Một ánh mắt khó nhịn lại nhìn về phía Tuyết Vi, Hoàng Phủ Nguyệt nói: “Thân ái, coi như cho tôi cái mặt mũi, cô ở đây chờ chúng tôi một lát, đến lúc đó minh nhất định sẽ cho cô cái kết.”
Tuyết Vi im lặng không lên tiếng, đôi tay vây quanh trước người.
Hoàng Phủ Nguyệt liền coi như cô cam chịu, lôi kéo Hoàng Phủ Minh chạy ra khỏi nhà ăn ……
“Đáng chết, đều là tại em! Bây giờ em không có việc gì mang theo Miêu Miêu lại đây làm gì?!!” Vừa ra khỏi nhà ăn, Hoàng Phủ Minh liền tức muốn hộc máu đã mở miệng.
“Anh hai, em đã Nói, chúng tôi chỉ là vừa khéo đi ngang qua nơi này mượn WC mà thôi.”
“Vậy em lại đây chào hỏi với anh cái gì?!! Em biết rõ Miêu Miêu vừa
thấy anh liền sẽ kêu daddy!!!”
“Sách, không phải em không phản ứng lại đây sao.” Đối với chuyện này, Hoàng Phủ Nguyệt cũng lòng tràn đầy áy náy, trong khoảng thời gian ngắn anh thật sự xem nhẹ vấn đề này.
“Vậy em Nói, làm sao bây giờ!” Hoàng Phủ Minh nổi giận đùng đùng đôi tay ‘ cắm ’ ở trên eo: “Miêu Miêu ở kia, anh lại không nói rõ với Tuyết Vi cô bé không phải con gái của anh, cho dù Nói, Tuyết Vi cũng chưa chắc tin tưởng. Nhưng, quan hệ anh và cô ta thật vất vả mới tới gần một bước, kết quả!!!!” Ánh mắt sắc bén hung tợn nhìn về phía Hoàng Phủ Nguyệt. Thơ_Thơ_
Anh cười khan, ngay sau đó đôi mắt vừa chuyển…… “Nếu không như vậy đi, Anh hai, trong chốc lát, anh mang theo Miêu Miêu đi, em đi theo Tuyết Vi nói rõ ràng hết thảy, phỏng chừng, cô ta hẳn là sẽ tin tưởng em nói.”
Bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy ……
Nghĩ vậy, Hoàng Phủ Minh im lặng không lên tiếng gật đầu, vẻ mặt ‘