*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Thơ Thơ
Nói đến đây, Hoàng Phủ Sâm quay người, nằm nghiêng ở trên sô pha, giảo hoạt nở nụ cười: “Cho đến lúc này, chờ sau khi anh được hổ phù của Quân Khu Bạch Hổ, Hoàng Phủ Minh có ý đồ tạo phản, lão gia tử cực lực phản đối, anh cũng chỉ có thể trông mơ giải khát!”
Anh không phải nhìn không ra, Hoàng Phủ Minh nhất định còn sẽ tạo phản.
Nhưng nếu không có Hoàng Phủ Dương Vinh duy trì, cho dù Hoàng Phủ Minh thật sự tạo phản, cũng nhất định sẽ không thành công.
Hiện nay, Hoàng Phủ Sâm chỉ muốn lão gia tử chán ghét Tuyết Vi, mà y theo tính cách Hoàng Phủ Minh khẳng định như cũ sẽ cùng Tuyết Vi khăng khăng ở bên nhau, cho đến lúc này, lão gia tử liền sẽ chán ghét hai vợ chồng bọn họ.
Nhưng……
“Bất quá, Khả Duy, nếu em không muốn bọn họ kết hôn như vậy, vậy…… anh liền giúp em!” Nói xong, Hoàng Phủ Sâm mưu phong không khỏi xẹt qua một tia sáng âm hàn …… Thơ_Thơ_
Một tuần sau.
“Cày đồng giữa buổi ban trưa, mồ hôi thấm ướt như mưa ruộng cày, ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần……” trong phòng bảo bảo, Tuyết Vi
dựa vào trên đầu giường, Tiểu Cửu nằm ở trong lòng ngực cô, đọc thơ.
“ừ, biểu hiện không tồi. Tự cấp mommy một đầu.”
Nghe một mệnh lệnh, tiểu gia hỏa bất mãn nổi lên cái xem thường, mặt vô cảm, nói: “Vị Thành triều vũ ấp nhẹ trần, khách xá thanh thanh liễu sắc tân. Khuyên quân càng tẫn một ly rượu, tây ra……”
“hả? Tây ra cái gì?”
Nếu bé nhớ rõ tây ra cái gì không còn sớm liền ngâm nga xuống dưới?
Phải biết rằng, bây giờ bé vừa mới 4 tuổi mà thôi, mommy liền cả ngày buộc bé đọc thơ, học chữ, học toán, thật biến bé trở thành thiên tài nhi đồng.
Tiểu gia hỏa đôi mắt vừa chuyển, tội nghiệp quay đầu lại: “Mommy a…… con nhớ chị……”
Lời này vừa ra, vẻ mặt Tuyết Vi lập tức trở nên có chút đau thương.
Ngẫm lại, cô cũng cùng Miêu Miêu một tuần rồi chưa gặp mặt.
Hơn nữa, khuôn mặt nhỏ của Tiểu Cửu cùng Hoàng Phủ Minh lớn lên giống nhau như đúc, kêu cô nhịn không