Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Cách yêu đối lập


trước sau

Editor: Thơ Thơ

“Ngài……!! Dạ…… Dạ Phi Linh, anh đừng quá càn rỡ, nơi này là hoàng thành, không phải Ngự thành của Nhà họ Dạ Phi!!!”

“Hừ?” Dạ Phi Linh cười tà gợi lên góc môi, xoay người, nửa ghé vào trong vòng bảo hộ: “Đúng không? Cho nên…… anh liền dám to gan lớn mật ngay cả tôi đều phải thiêu chết?!!!” Nói xong..

Sắc mặt Hoàng Phủ Sâm căng thẳng, trong lúc nhất thời trở nên á khẩu không trả lời được.

Tuyết Vi thật không nghĩ tới, Dạ Phi Linh vậy mà cũng nhìn ra manh mối trận hỏa hoạn đêm trước?!

“Biểu…… Em họ. Trận hỏa hoạn hôm trước không quan hệ với anh. Anh thật sự cái gì cũng không biết. Hình như là…… Là vây cánh nhà mẹ vợ anh……”

Nâng tay lên, cản Hoàng Phủ Sâm giải thích: “anh bớt làm bộ dối trá với tôi. Hoàng Phủ Sâm anh là cái thứ gì, Dạ Phi Linh tôi còn có thể không biết sao?!”

“Em họ, anh thật không có……”

“Tuyết Vi, nổ súng!!!”

Có thể cảm giác đến, trong khẩu khí Dạ Phi Linh không có bất luận ý nói giỡn gì.

Xem ra, anh là thiệt tình muốn giết Hoàng Phủ Sâm.

Dạ Phi Linh người này quả nhiên không thể chọc, nói làm sao hai người này cũng coi như là ‘đồng bọn hợp tác’, Hoàng Phủ Sâm thất tín bội nghĩa còn chưa tính, làm Tuyết Vi ngoài ý muốn chính là, Dạ Phi Linh vậy mà vì một chút chuyện, cũng ra tay tàn nhẫn sao? Thơ_Thơ_

Nhưng……

Lúc này, làm khó chính là cô!

Nếu Hoàng Phủ Sâm thật dễ giết như vậy, Hoàng Phủ Minh đã sớm cho xử lý anh ta, hà tất chờ tới bây giờ? Đọc nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn

Nếu cô thật nổ một thương (súng) này, cho dù có Dạ Phi Linh bảo vệ, cô cũng sẽ không có kết cục tốt gì. Rốt cuộc nơi này chính là ở hoàng thành, lại là Nhà họ Hoàng Phủ.

Kỳ quái.

Dạ Phi Linh rốt cuộc đánh tâm tư quỷ gì?

Anh không có khả năng không biết hậu quả cô nổ súng, đều thành, là muốn lợi dụng tay cô xử lý Hoàng Phủ Sâm, đến lúc đó hãm cô vào bất nghĩa?

Nghĩ.

Ngón tay Tuyết Vi chậm rãi dời về chỗ cò súng ……

Dù sao, về sau khả năng cô cũng không còn cơ hội gặp mặt Hoàng Phủ Minh, cũng không cần băn khoăn tương lai gì, sao không, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, thế Hoàng Phủ Minh giải quyết đại địch trước mắt này, cũng coi như là công đức viên mãn.

Đúng!

Công đức viên mãn……

Mắt phượng dần dần phủ lên một tầng u lạnh. Trong khoảnh khắc Tuyết Vi vừa muốn khấu động cò súng!

“Dừng tay!!” Tiếng Hoàng Phủ Minh hô nháy mắt lôi thần trí cô trở lại.

Còn không đợi phản ứng lại đây, anh một phen liền đoạt được súng trong tay Tuyết Vi. Thơ_Thơ_

“Dạ phi Quân Trường, đôi mắt ngài không dùng được, nhưng thật ra tâm dùng ‘ rất ’ được. Ngài làm sao không tự mình nổ súng giải quyết anh cả của tôi?” Nói, anh đột nhiên liền ném súng lục lên lan can lầu hai, lạnh lùng trừng mắt nhìn đám người Hoàng Phủ Sâm liền lôi kéo Tuyết Vi rời đi cái nơi thị phi kia ……

Trong biệt thự yên tĩnh.

Hoàng Phủ Minh tức muốn hộc máu ngồi ở trên sô pha, thở hổn hển: “em thiếu suy nghĩ? Hay là ngốc??? Hả?”

“Địch Mạn Lị đã chết, anh đều không bảo vệ được em, em cảm thấy em giết Hoàng Phủ Sâm, Dạ Phi Linh liền thật có thể bảo vệ cho em sao?!!”

“Tuyết Vi, em làm sao vậy? Sao lại có thể xúc động như vậy???”

Nghe tiếng anh trách cứ giống như dời non lấp biển, Tuyết Vi giống như là đứa trẻ làm sai chuyện, gục đầu xuống đứng ở trước mặt anh không nói lời nào.

“không phải miệng của em ‘ rất ’ lợi hại sao? Làm sao bây giờ một câu đều không nói? Nói cho anh, lúc ấy em nghĩ làm sao?!!”

“em……” Nghẹn ngào nuốt xuống một hơi, Tuyết Vi ủy khuất cắn cắn góc môi: “em biết Linh là muốn mượn đao giết người, lợi dụng bất mãn trong lòng em ra khẩu ác khí.” Đọc nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn

“Nếu biết, vậy sao em còn dám nổ súng?!!!”

“em liền nghĩ, dù sao hai ta cũng không còn cơ hội gặp mặt, không bằng…… Không bằng thế anh giải quyết Hoàng Phủ Sâm …… Mới có thể……” Tiếng càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, đôi mắt cô cũng từng vòng đỏ lên.

Lúc này, Hoàng Phủ Minh cũng không tức giận được. Tim, lập tức mềm đi xuống. Đặc biệt là nhìn thấy bộ dáng Tuyết Vi ủy khuất, anh càng luyến tiếc trách cứ cô.

“anh nói, chúng ta sẽ không thể
không gặp mặt được.” Bàn tay to ấm áp kéo tay nhỏ Tuyết Vi có chút lạnh lẽo, anh chậm rãi kéo cô vào trong lòng ngực chính mình: “bà xã ngốc, anh biết em hết thảy đều là tốt với anh. Nhưng anh không hy vọng, bởi vì chuyện của anh để em chịu bất luận thương tổn gì.” Thơ_Thơ_

Nghe tiếng này say lòng người, cảm thụ ôm ấp này ấm áp, Tuyết Vi giờ này khắc này chỉ nghĩ vĩnh viễn, vĩnh viễn chết chìm ở trong lòng ngực anh không ra.

Vẫn luôn rất hiếu kì, Dạ Phi Linh luôn nói yêu cô, yêu cô, vì sao trước nay cô đều không tin;

Nhưng Hoàng Phủ Minh cực ít nói ‘ anh yêu em ’, mà cô lại có thể cảm nhận rõ ràng được anh yêu.

Bây giờ, Tuyết Vi rốt cuộc hiểu rõ hết thảy.

Yêu, loại đồ vật này chỉ có thể cảm nhận rõ ràng, dùng lỗ tai nghe là không được.

Đi theo bên người Dạ Phi Linh mấy năm nay, không tâm tư với anh một cái, anh liền sẽ thương tổn cô;

Nhưng lúc ấy ngốc tại bên người Hoàng Phủ Minh, cho dù anh tức giận cũng không thương tổn cô;

Giống như là chuyện vừa mới rồi ……

Dạ Phi Linh vì bản thân ‘ tư ’‘ dục ’ có thể hãm cô vào nguy hiểm;

Nhưng Hoàng Phủ Minh cho dù tổn thất ích lợi, cũng không muốn cô chịu một chút thương tổn.

Như vậy rõ ràng đối lập lên, Tuyết Vi càng thêm có thể lý giải hàm nghĩa yêu chân chính.

“Minh…… Ôm chặt em, được không?” Nâng lên mi mắt, cô giống như là người phụ nữ nhỏ làm nũng chu miệng lên.

Hoàng Phủ Minh thật sự rất ít nhìn thấy cô như vậy, không khỏi sủng nịch cười, gắt gao ôm cô vào trong lòng ngực.

“Minh…… em không muốn rời đi anh……”

“em không muốn đi……” Thơ_Thơ_

“em không muốn …… Đi……” tiếng nỉ non hơi mang bi thương rơi xuống.

Hoàng Phủ Minh nhàn nhạt cười cười: “bà xã ngốc, anh sao có thể thả em từ bên người anh chạy chứ? Anh còn không có yêu đủ em; anh còn không có đau đủ em. Em chính là muốn từ bên người anh rời đi, anh cũng sẽ không…… Đồng ý……” khuôn mặt tuấn mỹ chậm rãi rũ xuống.

Nhưng Tuyết Vi đã ngủ giống heo con, căn bản cũng không có nghe thấy anh nói mật ngữ nùng tình hiếm có.

Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ cọ cọ cái trán của cô, dùng một bàn tay, thật cẩn thận chậm rãi bế cô lên đi vào trong phòng ngủ……

*

Bốn ngày sau ……

Trên đường cái rộng mở, từng chiếc xe hơi treo quân bài màu đen chạy như bay thẳng đến sân bay.

Đoàn xe quân ngũ khổng lồ không khỏi sẽ dẫn đến không ít người ghé mắt.

Đặc biệt là xe dừng ở đại sảnh ra vào sân bay trong nháy mắt càng dẫn phát không ít khách ra vào vây xem.

cửa xe đi đầu mở ra, dẫn đầu đi xuống là Tuyết Vi người mặc quân trang Quân khu Huyền Vũ.

Hiên ngang mạnh mẽ, ‘ nữ ’ binh tư thế oai hùng, chọc không ít người qua đường khiếp sợ.

“Xem, là ‘ nữ ’ binh của Quân khu Huyền Vũ. Thật soái khí nha, xem quân hàm hẳn là tướng quân đi?”

“ừ. Chính là tướng quân, thật là lợi hại. Lần đầu tiên nghe nói tứ quốc còn có ‘ nữ ’ tướng quân.” Thơ_Thơ_

Lời này không giả!

Sau khi tứ quốc phân cách, theo sử sách ghi lại, ‘ nữ ’ binh có cấp bậc cao nhất xuất thân từ quân khu Chu Tước. Là em gái Quân Trường đương nhiệm quân khu Chu Tước, bất quá cũng tới cấp bậc thượng tướng mà thôi.

Hiện giờ, Tuyết Vi mang thân phận ‘ nữ ’ tướng quân đủ để được ghi vào sử sách vĩnh viễn, sợ là trong lúc nhất thời rất khó có được người mới.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện