“Oa…… Tắc……” Bỗng nhiên, trong đám người truyền đến một trận tiếng ồn ào, kế tiếp đó là yên tĩnh giống như chết.Mọi người, cho dù nam hay nữ, nhìn chằm chằm Dạ Phi Linh chậm rãi đi xuống xe đầu.Nếu không phải trời sanh anh dáng cao ưu thế sợ là cực ít người cảm thấy anh là người đàn ông.Đôi chân dài hấp dẫn, một đôi mắt tà mị, chỉ cần nhướng mày một cái liền đủ để câu hồn đoạt phách.Một cánh ‘ môi ’ mỏng khiêu gợi, chỉ hơi hơi mở ra liền sẽ làm người nhẹ nhàng mơ màng.Làn da trắng nõn ở dưới ánh nắng chiếu rọi vô cùng mịn màng; sóng mũi kiên quyết lập thể mà thông thẳng;Toàn bộ ngũ quan hợp với nhau chỉ có thể dùng từ chấn động lòng người tới hình dung, một khuôn mặt trái soan xinh đẹp như vậy so với bất luận cô gái nào đều phải cuốn hút hơn; mà thân hình anh càng làm những em gái ngây thơ ngay lập tức biến thành sắc nữ.Tuyết Vi sớm thành thói quen đi theo bên người Dạ Phi Linh khi người khác chờ đợi ánh mắt của anh.Bất luận là người đàn ông hay là người phụ nữ, sau khi nhìn thấy Dạ Phi Linh Vĩnh viễn là vẻ mặt hóa đá.Phải đến vài phút sau, những người đó mới có thể cho ra phản ứng chân chính ……“Người đàn ông …………thật đẹp?”“Xem quân trang hẳn là…… Là Quân Trường Quân khu Huyền Vũ đi? Làm sao sẽ…… Làm sao sẽ đẹp như vậy …… Trời ơi ……” Quả nhiên, sau khi đợi Tuyết Vi và Dạ Phi Linh tiến vào sân bay, đám người vây xem dường như được giải trừ ‘ huyệt ’ nói cho ra đáp lại.Nhân viên công tác hộ tống ở sân bay, Tuyết Vi và Dạ Phi Linh thành công đi vào lối vip sân bay.Khi kiểm an, Tuyết Vi cơ hồ là vừa đi hai bước vừa quay đầu lại, ba bước đảo mắt trở về, bộ dáng lưu luyến quả thực không cần nói cũng biết.“Hồn còn không có bay trở về sao?” Dạ Phi Linh mắt lạnh liếc cô một cái.“A?” lúc này Tuyết Vi mới hồi thần: “Không có……”“Hừ, tôi đã thả cho cô năm ngày ‘ phép ’, cô cũng nên ‘ thu’ tâm!” Trong giọng nói của anh không nhẹ không nặng mang ra vô vàng ám chỉ.Tuyết Vi giả ngu giả ngơ chớp đôi mắt: “anh nói cái gì vậy?”“Một hai muốn tôi phải vạch trần cô sao? Lúc này đây đôi mắt của tôi…… Làm sao lâu như vậy mới khỏi, hả?” Đôi ‘ môi ’ khêu gợi phác hoạ một độ cung tà ác.Lòng căng thẳng, Tuyết Vi cắn góc môi nhanh chóng cúi thấp đầu.Nhưng Dạ Phi Linh chỉ nheo nheo mắt lại không có nói tiếp.Bởi vậy có thể thấy được, giờ phút này tâm tình anh nhất định vô cùng! Vô cùng tốt! Nếu không, Dạ Phi Linh nơi nào có thể dung cho cô tội nói dối?Thông qua kiểm an, bọn họ tiến thẳng vào cửa đăng ký.Tuyết Vi đứng yên bước chân, cuối cùng ngoái đầu nhìn lại một lần tòa thành thị quen thuộc này, tòa thành thị này có người cô yêu cùng với con của cô ……Năm ngày này.Chính xác mà nói hẳn là thời gian bốn ngày, bởi vì có một ngày gây ra chuyện cháy.Bốn ngày này cô và Hoàng Phủ Minh nơi nào cũng không có đi, mỗi ngày đều dính ở nhà, ngay cả con cái cũng đều mặc kệ. Không phải ở trên ‘ giường ’ chính là ở phòng bếp, vĩnh viễn là hai giờ một đường.Bọn họ không có nói qua đề tài khác; cũng không có nói qua vấn đề tương lai; càng thêm không có biểu hiện ra bất luận cái gì không tha lẫn nhau, chỉ giống như nam ‘ nữ ’ yêu đương, say men ân ái, thâm tình chân thành.Cho đến ngày hôm qua, rốt cuộc Hoàng Phủ Minh cũng thuận lợi phục chức, Tuyết Vi cũng coi như là yên tâm bỏ xuống một tảng đá lớn.Hôm nay rời đi, cô cũng không có thông báo Hoàng Phủ Minh, mà là đột nhiên quyết định cùng Dạ Phi Linh đi. Cô sợ Hoàng Phủ Minh sẽ chạy tới đưa tiễn cô, do đó sẽ trình diễn một màn loại sinh ly tử biệt này, thật là làm người phiền chán.“Tuyết tướng quân, đăng ký đi!” Phía sau, truyền đến tiếng Dạ Phi Linh không kiên nhẫn thúc giục.Tạm biệt