“này, này, anh làm gì vậy?” Cảnh Bác Hạo luống cuống tay chân lấy xuống cái áo choàng ở trên đầu. Lại nhìn lên……
Bóng dáng hai người kia đã biến mất không thấy ……
“Mẹ nó, làm cái gì, qua cầu rút ván sao? Thôi, tôi cũng không nhìn.” Vứt bỏ áo choàng trong tay, Cảnh Bác Hạo mới vừa đi không tới hai bước……
“Tiên sinh, Quân Trường chúng ta cho mời!” Mấy quan quân mặt vô biểu tình chặn lại ở trước mặt anh ……
Phòng vip ngắm cảnh lầu hai.
Cảnh Bác Hạo nơm nớp lo sợ bị mấy quan quân áp vào trong phòng.
Vừa tiến vào, anh liếc mắt một cái liền thấy được một người đàn ông đưa lưng về phía mình đứng trước cửa sổ sát đất.
“Dạ Phi Quân Trường, người đã đưa tới.”
Anh chính là Dạ Phi Linh Quân trường quân khu Huyền Vũ sao? Cảnh Bác Hạo âm thầm nghĩ, tròng mắt không tồi nhìn chằm chằm Dạ Phi Linh dần dần xoay thân thể của mình.
Khi nhìn thấy diện mạo Dạ Phi Linh ……
Tròng mắt anh đều sắp từ hốc mắt bắn ra đến: “Tốt, rất đẹp trai, rất đẹp trai!!!!”
“Chẳng lẽ các người cho rằng, loại người này, sẽ là, Hoàng Phủ Minh Quân Trường Quân Khu Bạch Hổ sao!?” Một tiếng không nhanh không chậm rơi xuống.
Quan quân ở trong phòng sợ tới mức không khỏi rùng mình: “Dạ, Dạ Phi Quân Trường, nhưng, nhưng chính là vừa rồi anh ta là người mặc áo choàng ……”
“hả? Hóa ra, lính của tôi chỉ nhận thức quần áo, phân không ra người tới? Chẳng lẽ!! Hoàng Phủ Minh liền không thể giao áo choàng cho người khác mặc sao?!!”
“Vâng, Vâng, Dạ Phi Quân Trường, chúng tôi hiểu được, chúng tôi lập tức phái người đuổi theo Hoàng Phủ Quân Trường.” Thotho_
“Một đám vô dụng!!!”
Hiện tại, Dạ Phi Linh xem như hiểu được, vì sao hoàng Phủ Minh sẽ mặc chói mắt như vậy xuất hiện ở giác đấu tràng.
Sợ là, anh đã sớm đoán trước cùng Dạ Phi Linh tương ngộ, lại đoán đúng, những người khác cũng không biết bộ dạng của anh. Cho nên, tới một chiêu li miêu đổi Thái tử kéo dài thời gian rời đi!!
“Hoàng Phủ Minh, Hoàng Phủ Minh, anh vẫn là giảo hoạt như vậy ……” tiếng lẩm bẩm tự nói rơi xuống, mắt lam của Dạ Phi Linh trong lúc vô tình đối diện cảnh Bác Hạo cách đó không xa.
‘ lộc cộc, lộc cộc ’ Cảnh Bác Hạo cơ khát nuốt nước miếng.
Tức khắc, làm dạ Phi Linh có loại cảm giác muốn ói: “Người tới, chạy nhanh, kéo tên gay đáng chết này đi ra ngoài cho tôi.”
“Vâng, Dạ Phi Quân Trường……”
Cách cửa giác đấu tràng không xa.
Tuyết Vi và hoàng Phủ Minh tránh né ở sau một tòa núi giả, nhìn trộm tình cảnh bên ngoài.
Chỉ thấy, quân nhân mặc quân trang Quân khu Huyền Vũ không ngừng gia tăng, giống như đã bao vây toàn bộ giác đấu tràng lên.
“Bọn họ có phải đã phát hiện thân phận chúng ta hay không?” Tuyết Vi lầm bầm lầu bầu nhắc mãi. Nhưng cô nghĩ như thế nào đều không nghĩ ra, cô bất quá ở giác đấu tràng ngây người nửa giờ mà thôi, như thế nào sẽ nhanh bại lộ thân phận như vậy? Thotho_
“cô đi trước.”
“A?” Nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Phủ Minh bên cạnh.
“mục tiêu bọn họ là tôi. Cô rời đi nơi này trước!”
“mục tiêu bọn họ là anh sao??? Không có khả năng, sao bọn họ sẽ nhận ra anh chứ? Cho dù nhận ra anh, bất quá anh cũng chỉ là tướng quân binh đoàn thứ ba thôi, bọn họ làm gì xuất động đại trận như vậy tới bắt anh??”
Dựa theo ý tứ này của cô, chính là muốn nói anh tự luyến sao?
Hiện tại Hoàng Phủ Minh cũng hy vọng mình chỉ là thân phận tướng quân binh đoàn thứ ba thôi!!
“Đừng hỏi nhiều như vậy, cô chạy nhanh đi trước.”
“Vậy còn anh? Nếu mục tiêu bọn họ thật là anh, chẳng phải anh rất nguy hiểm sao?” Tuyết Vi khẩn trương bắt được cánh tay hoàng Phủ Minh.
Anh hơi mỉm cười, nói: “Lo lắng cho tôi sao?”
‘ hưu ’ lập tức, khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi liền trướng đến đỏ bừng, đỏ bừng. “Phế, vô nghĩa, hai ta cùng nhau tới, đương nhiên, đương nhiên muốn cùng nhau đi rồi.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không có việc gì, cô ở phía sau cửa chờ tôi đến nơi.” Dứt lời, Hoàng Phủ Minh ném tay Tuyết Vi ra liền cùng cô phân công nhau hành động.
Đúng hạn sở liệu, Tuyết Vi thuận lợi rời đi giác đấu tràng, không người chặn lại. Sớm liền đến địa điểm ước định.
“Xem ra mục tiêu những người đó thật là mộ tướng quân sao?” Tuyết Vi đứng ở cửa sau, bước chân qua lại, bộ dáng lo lắng bộc lộ
ra ngoài.
Thời gian ‘ tí tách, tí tách ’ trôi đi.
Nhìn thời gian, đã qua khoảng 20 phút. Thotho_
“sao anh còn không xuất hiện?!!”
‘ tất, tất……’
Đúng lúc này, một tiếng loa vang lên.
Phóng tầm mắt nhìn lại, là xe bọn họ!
Tuyết Vi bước nhanh vọt qua đi……
“Lên xe!” Hoàng Phủ Minh trên vị trí điều khiển vẫy vẫy tay với cô.
Đợi Tuyết Vi vừa mới lên xe, chiếc xe jeep liền giống như mũi tên rời nỏ phóng đi ra ngoài……
Đang xem kính chiếu hậu, phản chiếu rất nhiều người mặc quân phục màu nâu nhạt của Quân khu Huyền Vũ.
Trời ơi, anh làm sao làm được toàn thân rút lui?
“anh không sao chứ?” Xe đã nhanh chóng rời khỏi phạm vi giác đấu tràng, những người truy tung bọn họ cũng biến mất không thấy bóng dáng.
“Không có việc gì.” Hoàng Phủ Minh nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Việc này đối với anh thân là Quân Trường Quân Khu Bạch Hổ kinh nghiệm bách chiến mà nói, muốn thoát khỏi những tiểu lâu la đó cũng không phải việc quá khó.
“Không có việc gì liền tốt, không có việc gì liền tốt……” Tuyết Vi thở dài nhẹ nhõm một hơi, theo bản năng lau mồ hôi trên trán.
Nhưng giây tiếp theo……
“Không xong!!!” Sắc mặt cô trầm xuống, khẩn trương sờ soạng quần áo của mình.
“Làm sao vậy?” Thotho_
“Tà Nguyệt, bản cd số lượng giới hạn có ký tên của Tà Nguyệt, không thấy……” Cái tin dữ này, đối với cấp bậc fan não tàn như Tuyết Vi mà nói, quả thực so với trời sập xuống còn thống khổ hơn.
“cô đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, vì sao muốn mang cd của Tà Nguyệt ở trên người?” Hoàng Phủ Minh nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra đạo lý này.
“anh và tôi đều là fan của Tà Nguyệt, chẳng lẽ anh không hiểu sao? Việc này đương nhiên là vì đạo lý bảo đảm tôi cùng với Tà Nguyệt như hình với bóng.”
“……” oh, my god, xem ra đời này của Hoàng Phủ Minh đều sẽ không lý giải được tư tưởng của nhóm người này, bởi vì, anh vĩnh viễn sẽ không trở thành Fan của Tà Nguyệt. “Thôi, trở về tôi cho cô một cái mới đi.”
“làm sao dễ có như vậy? Có lẽ muốn bản cd số lượng giới hạn dễ có, nhưng mà, muốn Tà Nguyệt ký tên lên, quả thực còn khó hơn lên trời, phải biết rằng, Tà Nguyệt không chịu ký tên cho bất luận kẻ nào. Tôi thật tò mò, bản cd kia anh làm ra từ nơi nào??”
Nếu không phải Tuyết Vi nói ra, Hoàng Phủ Minh còn không biết Tà Nguyệt tiểu tử thúi kia còn rất có tính cách, không ký tên cho fan? A……
“tôi nói có thể làm ra cho cô, là có thể làm ra cho cô! Yên tâm đi.” Dứt lời, anh đột nhiên tăng tốc độ xe nhanh hơn.
Khoảng 20 phút sau, Hoàng Phủ Minh cảm thấy hôm nay bên trong xe vô cùng an tĩnh.
Lại vừa nhìn kính phản quang.
Chỉ thấy, Tuyết Vi rầu rĩ không vui dựa vào bên cửa sổ xe phát ngốc, làm người vừa thấy liền biết, giờ phút này tâm tình cô buồn bã biết bao nhiêu.
“Ai.” Hoàng Phủ Minh âm thầm thở dài một hơi, chậm rãi ngừng xe ở bên đường: “Ở chỗ này chờ tôi.”
“hả?” Đợi lúc Tuyết Vi phản ứng lại đây, anh đã chạy xuống xe. “này, anh làm gì đi??”
“Đừng hành động, kêu cô chờ tôi, liền chờ tôi. Tôi chưa trở về, cô không được nhúc nhích, hiểu chưa?!” Mệnh lệnh rơi xuống, Hoàng Phủ Minh cũng không quay đầu lại chạy đi rồi……