Mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi hỏi mẹ có phải bà đã biết mình mang thai không, mẹ nắm chặt tay tôi, mỉm cười nói : “Cũng mới biết thôi, tuần trước không thấy kỳ kinh nguyệt đến mẹ đã thấy không bình thường, sau đó dùng que thử thai mới biết.”“Vậy sao mẹ không nói cho con biết?” Nếu bà nội biết mẹ tôi mang thai chắc chắn sẽ không làm khó bà như mọi ngày nữa.Mẹ tôi thở dài : “Lúc đó vẫn chưa chắc chắn lắm nên muốn chờ vài ngày nữa tới bệnh viện kiểm tra rồi mới báo cho mọi người biết, đỡ khiến mọi người mừng hụt.
Nhưng vừa rồi, lúc lăn xuống bậc thềm, trong lòng mẹ đột nhiên có cảm giác đứa bé này sẽ rời xa nên……..”Tôi đau lòng nắm chặt tay mẹ, trong lòng thầm hạ quyết tâm nhất định phải bảo vệ mẹ và đứa em trai hoặc gái chưa ra đời kia thật tốt.“Mẹ, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, sao mẹ lại ngã xuống bậc thang?”Mẹ tôi sợ hãi trả lời : “Lúc đó mẹ vừa nói chuyện điện thoại với con vừa đi vào bệnh viện, đột nhiên có một người đàn ông mặc đồ đen vội vã xông vào người mẹ khiến mẹ không kịp tránh, sau đó liền ngã xuống bậc thang.
Cũng may lúc đó mẹ lấy tay che bụng, nếu không đứa nhỏ này có thể đã……..”Tôi nghĩ mà sợ, cũng may mẹ tôi có đề phòng, còn may là sự việc xảy ra trước cổng bệnh viện nên có thể kịp thời cứu chữa, nếu không đứa bé trong bụng mẹ chắc chắn không giữ được.Tôi tức giận nói : “Cái tên làm mẹ ngã đâu?”Mẹ tôi lắc đầu nói : “Sau khi người đó đẩy mẹ ngã liền vội vã chạy mất rồi.”“Hắn cũng không dừng lại đỡ mẹ lên sao?”Mẹ tôi gật đầu.Trong lòng tôi tức điên liên : “Trên đời này sao lại có kẻ đáng giận như vậy, đâm ngã người ta còn không đỡ lên đã chạy!”“Chắc người ta sợ mẹ ăn vạ.”“Mẹ, mẹ còn nhớ hắn ta trông thế nào không?” Tôi muốn tìm ra tên đó, cho dù không bắt hắn chịu trách nhiệm thì ít nhất cũng phải tới xin lỗi mẹ tôi!Mẹ tôi lắc lắc đầu : “Người đó đội mũ lưỡi trai, hạ vành mũ xuống rất thấp, lúc đụng mẹ còn cúi đầu nên không thấy rõ mặt.”Đội mũ, cúi đầu, vội vã chạy trốn, đâm ngã người khác cũng không dừng lại xem người ta thế nào, sao tôi lại cảm thấy có chút đáng ngờ chứ?Tôi chạy đến quầy lễ tân của y tá hỏi xem cổng bệnh viện có lắp camera không, họ nói là có.
Sau đó tôi nhờ bọn họ đưa tôi tới phòng giám sát, năn nỉ một lúc, nhân viên mới đồng ý giúp tôi kiểm tra máy quay.Từ trong video, tôi nhìn thấy một gã đàn ông mặc áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai cùng màu vội vã lao ra khỏi bệnh viện, chuẩn xác đâm vào người mẹ tôi, sau đó mẹ tôi lập tức lăn xuống bậc thềm.
Người đàn ông kia cũng không dừng lại xem xét mà nhanh chóng rời đi, toàn bộ quá trình chỉ chưa tới hai giây.Điều đáng ghét nhất chính là máy quay chiếu thẳng hướng mặt mẹ tôi, vì thế chỉ quay được phía sau lưng của người đàn ông kia, hắn ta lại không hề lộ mặt.Tôi nhíu mày, nhìn bóng dáng người đàn ông dừng trên màn hình, càng nghĩ càng cảm thấy gã ta cố ý đẩy ngã mẹ tôi, bởi vì nếu là người bình thường, sau khi không cẩn thận đụng ngã người khác đều sẽ theo phản xạ có điều kiện mà dừng lại xem xét tình hình, hoặc sẽ tiến tới đỡ người ta dậy.
Nhưng nhìn hành động của gã đàn ông này dường như đã sớm có kế hoạch đụng ngã người khác vậy, hắn ta không hề dừng lại mà trực tiếp chạy luôn.Nhưng nếu là cố ý, vậy vì sao hắn lại muốn hại mẹ tôi?Hay là có người sai hắn tới?“Bội Lan, em sao rồi?” Từ lúc mẹ tôi xảy ra chuyện tới giờ đã hơn hai tiếng đồng hồ, lúc này Tô Minh Viễn mới chạy tới bệnh viện, vẻ mặt lo lắng nhìn cánh tay bó bột của mẹ tôi.“Em không sao cả, anh đừng lo.”