Edit: Tỉu Tước
Beta: girl_sms
Ngày đã hết, chiều tối buông xuống, Kỉ Nhạc Huyên trở về đoàn làm phim [Tiếu ngạo giang hồ]. Nàng gặp ngay Kì Hạo, hai người vừa thấy mặt liền ngầm hiểu phải diễn một màn ân ái, đương nhiên những cử chỉ của bọn họ, tự động đã được phóng viên chụp lại.
Nhưng vẫn không đủ, Kỉ Nhạc Huyên vì muốn lắng xuống nghi ngờ, còn tay trong tay đi dạo tại khu chợ đêm huyên náo, cho giới truyền thông có đề tài sáng tạo.
Kéo theo đó, đoàn phim [Tiếu Ngạo Giang Hồ] vẫn chưa đến ngày công chiếu mà đã hot rần trời, bởi vậy, đạo diễn với nhà sản xuất vì vậy cũng không nói gì.
Kỉ Nhạc Huyên cũng coi như được ngày an bình, nhưng thẳng đến trước ngày công chiếu một ngày, nàng đột nhiên lại trải qua một chuyện, khiến tức giận của nàng đã được cất giấu mà vì nó phải nhân lên.
Nàng nhận được một mẫu tin, là Lục Ngọc Song gửi đến, lúc ấy Kỉ Nhạc Huyên còn tưởng là Giang Diệc Hàm mượn di động của Lục Ngọc Song gửi ảnh qua cho mình, cõi lòng nàng đầy vui sướng mở mẫu tin, nhưng vừa mở lên, đã không khỏi choáng váng mặt mày. Đúng là trên hình có người mà nàng luôn nhớ thương, nhưng bên cạnh người kia còn có một người nữa! Hơn nữa nguời đó cư nhiên còn tại khóe miệng nữ nhân nhà nàng hôn trộm!
"Đồi bại! Đồi bại! Đồi bại!"
Kỉ Nhạc Huyên nhìn chằm chằm màn hình rồi nói bậy, đây là khiêu khích sao? Lục Ngọc Song cư nhiên dám thừa dịp Giang Diệc Hàm nghỉ ngơi, hôn trộm lên khóe miệng nàng ta, muốn tìm phiền phức a! Đồi bại!
Kỉ Nhạc Huyên bên này vì tiểu thụ nhà mình bị người lợi dụng mà giãy nảy, Giang Diệc Hàm bên kia cũng bởi chuyện đó mà tức giận.
Bởi vì Trầm Diệc Thư mấy ngày nay đốc thúc nàng rất nhiều, khiến Giang Diệc Hàm rơi vào đường cùng, tăng ca rất nhiều, trước mắt chỉ cần có cơ hội, nàng liền tận dụng nghỉ ngơi một phen. Mà Lục Ngọc Song cũng liền chợp lấy cơ hội đó, nhìn thấy dung nhan khi ngủ của Giang Diệc Hàm hoàn mỹ như vậy, trong lòng cũng run lên mạnh mẽ, kìm lòng không đậu liền cúi mặt xuống gần khóe miệng Giang Diệc Hàm, nhanh chóng lấy di động ra chụp.
Trong nháy mắt cảnh này được chụp lại, Giang Diệc Hàm bỗng mở mắt.
Lục Ngọc Song hiển nhiên bị hoảng sợ, ngẩn người ra.
"Diệc Hàm, tôi..."
"Đưa tôi." Giang Diệc Hàm vươn tay.
Lục Ngọc Song đưa điện thoại di động ra.
"Không thể cho tôi lưu lại làm kỉ niệm sao?"
"Tôi cũng không tin cô chỉ để làm kỉ niệm." Giang Diệc Hàm mặt lạnh nhìn Lục Ngọc Song.
Lục Ngọc Song đạm cười, nàng thẳng thắn thừa nhận.
"Đúng vậy, tôi tính toán dùng tư thế này, đi kích thích tiểu quỷ của cô, tôi muốn nhân cơ hội đem cô đoạt lấy."
"Cô muốn đem ảnh chụp này chia sẻ cho nàng?"
Lục Ngọc Song gật gật đầu.
"Tôi cũng là vì cô, tiểu quỷ của cô không phải cùng tên nam diễn viên Kì Hạo kia rất gần gũi sao? Tôi tạo cảm giác nguy hiểm cho nàng, làm nàng để tâm đến cô nhiều hơn."
"Thật à?"
Giang Diệc Hàm nhìn màn hình di động, không che dấu mà cười cười.
"Vậy gửi qua cho nàng đi."
Nói xong nàng nhập số điện thoại Kỉ Nhạc Huyên vào, cũng đem tấm ảnh chụp gửi đi.
Lục Ngọc Song thấy thế, có chút kinh ngạc.
"Cô..... Cô tự mình gửi đi?"
Giang Diệc Hàm xem di động đã gửi thành công, liền đem trả lại cho Lục Ngọc Song.
"Đúng vậy, lâu như vậy chưa gặp, tôi cũng muốn gặp nàng." (Lục tỷ tỷ trăm ngàn lần không nên trêu vào Giang nữ vương không là chết không có chỗ chôn=)))))))))))))) )
Lục Ngọc Song hiểu ý cười cười.
"Tôi thấy tôi lo lắng thừa rồi. Bên cạnh có người như cô, tiểu quỷ của cô, làm sao còn cơ hội thoát thân. A, bất quá cô như vậy, khiến tôi cảm thấy khả ái a."
Giang Diệc Hàm thản nhiên liếc nàng một cái.
"Tốt lắm, tiếp tục đi."
"Được."
Lục Ngọc Song cũng cười, cười đến có chút tự tin, cái gọi là gần quan được ban lộc, phim còn phải quay đến một tháng, thời gian dài như vậy, ta còn sợ không có cơ hội sao?
Hiển nhiên Lục Ngọc Song vẫn đánh giá quá cao bản thân, ngay ngày hôm sau là ngày công chiếu [Tiếu Ngạo Giang Hồ] của Kỉ Nhạc Huyên, cũng là ngày mở tiệc ăn mừng của đoàn làm phim, tiệc cũng không tham dự, tiểu quỷ của chúng ta liền lên máy bay, lo lắng vô cùng bay đến chỗ Giang Diệc Hàm.
Kỷ Nhạc Huyên đi là lúc Giang Diệc Hàm còn đang ở bên kia quay phim, quay được một nửa, nàng bỗng nhiên nghe được di động vang lên, lường trước hẳn là người kia đã đến, khóe miệng Giang Diệc Hàm cong lên, nghe điện thoại.
"Tiểu quỷ, em đến rồi?"
Kỉ Nhạc Huyên cũng không quan tâm Giang Diệc Hàm nói gì, nàng giận rống lên.
"Diệc Hàm, em đang ở đại sảnh khách sạn! Mau trở về! Nếu không thì nói cho em biết chị ở đâu, em tự mình đi tìm!"
"Tôi....."
Giang Diệc Hàm còn chưa nói xong, Lục Ngọc Song tay liền đoạt lấy điện thoại.
"Kỉ tiểu thư, cô ở khách sạn đại sảnh đợi một lát, tôi với Diệc Hàm lập tức trở về."
Nói xong Lục Ngọc Song liền ngắt điện thoại, đem để lại trong tay Giang Diệc Hàm, khóe môi nhếch lên ý bỡn cợt.
"Diệc Hàm, chúng ta trở về thôi."
Giang Diệc Hàm biết, Lục Ngọc Song hành động như vậy là vì chọc giận Kỉ Nhạc Huyên, nàng cũng không phiền, chỉ ở trong lòng cười lạnh.
"Được."
Giang Diệc Hàm mở miệng, nàng xoay người ngồi lên xe của Lục Ngọc Song, để nàng ta nàng đưa mình về khách sạn.
Cả hai vừa đến khách sạn, liền thấy một người tay đang nắm chặt điện thoại phẫn nộ đi vòng vòng - Kỉ Nhạc Huyên. Khóe miệng Giang Diệc Hàm hơi hơi gợi lên, nàng cất bước hướng về phía Kỉ Nhạc Huyên đi đến, lại bị Lục Ngọc Song nắm lại tay của nàng, cười hì hì cùng nàng đi lại.
Hai người vừa đến gần, Giang Diệc Hàm liền nhẹ nhàng tránh Lục Ngọc Song ra, nhưng hình ảnh nắm tay vừa rồi vẫn bị Kỉ Nhạc Huyên nhìn thấy.
Kỉ Nhạc Huyên lườm Lục Ngọc Song hừ lạnh một tiếng, một tay ôm Giang Diệc Hàm trong lòng, ngay sau đó, liền hung hăng hôn lên môi người đối diện.
Hôn xong, Kỉ Nhạc Huyên còn tràn đầy khiêu khích nhìn Lục Ngọc Song nhíu nhíu mày.
"Đã thấy chưa? Đây mới là hôn môi! Mới là biểu hiện của tình yêu!"
Nói xong, Kỉ Nhạc Huyên nắm lấy tay Giang Diệc Hàm, Giang Diệc Hàm biết Kỉ Nhạc Huyên đang sợ mình sẽ rời khỏi nàng.
Giang Diệc Hàm vừa lòng cười, nhìn Kỉ Nhạc Huyên mở miệng.
"Tiểu quỷ, chúng ta đi thôi."
"Òh."
Kỉ Nhạc Huyên cười đáp, nàng ôm lấy Giang Diệc Hàm đi về