Edit: Tiểu Tước
Beta: girl_sms
Nắng sớm nhè nhẹ, trải qua một đêm kiều diễm, bên trong đã yên tĩnh trở lại, lúc này chỉ còn lại ấm áp. Trên chiếc giường trắng noãn mềm mại thoải mái, Kỉ Nhạc Huyên ôm lấy Giang Diệc Hàm nghỉ ngơi, bỗng nhiên cửa truyền đến hai tiếng gõ nhẹ nhàng
"Cốc, cốc."
Kỉ Nhạc Huyên nhíu mày, nàng không mở mắt ra, mà nhanh chóng ôm lấy Giang Diệc Hàm. Nàng biết người gõ cửa là ai, giờ này đến gõ gõ, nhất định là người khiến nàng hâm mộ ghen tị có nhiều thời gian ở bên cạnh Giang Diệc Hàm – nam trợ lí Dennis.
Quả nhiên, nam trợ lí kia thấy không có ai đáp, hắn lại gõ cửa thêm hai cái.
"Giang tiểu thư, đã đến giờ, cô chuẩn bị đi, nên đi quay rồi."
Kỉ Nhạc Huyên tiếp tục làm bộ không nghe thấy, gắt gao ôm lấy Giang Diệc Hàm giả bộ mộng đẹp cùng nàng. Mà người trong lòng nàng - Giang Diệc Hàm, lúc này con ngươi cũng chậm rãi mở ra. Nàng bị Kỉ Nhạc Huyên ôm vào lòng thật nhanh, lúc này muốn động đậy một cái đều có chút khó khăn, rơi vào đường cùng, Giang Diệc Hàm mở miệng gọi "Tiểu quỷ."
Kỉ Nhạc Huyên bất mãn vô cùng, con ngươi của nàng như trước không mở, chỉ là đem môi tiến đến bên tai Giang Diệc Hàm, khẽ cắn một ngụm, lập tức lại dùng âm thanh nhu nhuyễn nói vào đó.
"Diệc Hàm, chị cái gì cũng chưa nghe thấy, bên ngoài cái gì cũng đều không có. Ha, chúng ta tiếp tục ngủ."
Khóe miệng Giang Diệc Hàm hiện ra nụ cười, nàng dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi Kỉ Nhạc Huyên.
"Tiểu quỷ, ngoan, mấy ngày này cần phải kịp tiến độ, không thể nghỉ được. Em trước tiên ở lại đây ngủ đi, chờ tôi quay xong rồi, lại đến tìm em."
"Không nghe thấy, không nghe thấy, em cái gì cũng chưa nghe thấy."
Kỉ Nhạc Huyên cúi đầu ở trong lòng Giang Diệc Hàm cọ cọ.
"Em thực buồn ngủ, em ngủ."
Giang Diệc Hàm nhìn Kỉ Nhạc Huyên làm nũng như vậy, nàng có chút vừa tức lại vừa buồn cười, gặp mềm dẻo không được, Giang Diệc Hàm đành phải mạnh bạo.
Hai tay kiềm lấy bờ vai của Kỉ Nhạc Huyên, Giang Diệc Hàm dùng lực, liền đem mỹ nhân không phòng bị còn đang đắm chìm trong mộng, áp đảo nàng ta qua bên cạnh.
Kỉ Nhạc Huyên mạnh mẽ bừng tỉnh, ngước nhìn, thì thấy Giang Diệc Hàm đang cong khóe miệng, mang theo vài phần sắc chế nhạo nhìn mình, bộ dáng kia khỏi nói Kỉ Nhạc Huyên là khiến người ta mê mẩn.
"Diệc Hàm."
Kỉ Nhạc Huyên mấp mím môi, lòng không khỏi có chút rung động.
"Tiểu quỷ, em mệt, liền thành thật ở chỗ này ngủ cho tôi, sau đó ngoan ngoãn chờ tôi trở lại."
Nói xong, Giang Diệc Hàm nâng cằm Kỉ Nhạc Huyên, cúi người liền đặt lên một nụ hôn.
"Hả?"
"Òh."
Kỉ Nhạc Huyên liếm môi cười trộm, Giang Diệc Hàm thấy thế nhíu mày, vẻ mặt này, nhất định lại bắt đầu tâm tư xấu xa gì đó đây.
"Tiểu quỷ......"
Giang Diệc Hàm lời còn chưa dứt, Kỉ Nhạc Huyên liền thoắt cái đem nàng đặt ở dưới thân, ngay sau đó liền trình diễn nụ hôn lưỡi tiêu chuẩn để ngăn lại câu nói chưa kịp ra khỏi miệng của Giang Diệc Hàm.
Đợi cho hôn đến ý loạn tình mê, Kỉ Nhạc Huyên bất ngờ đưa tay len vào người đối diện tìm kiếm, trên mặt Giang Diệc Hàm thoáng chốc hiện ra ửng đỏ, ý thức được Kỉ Nhạc Huyên muốn tiến hành chuyện tối hôm qua, Giang Diệc Hàm rùng mình, nàng nhanh chóng một tay đem Kỉ Nhạc Huyên đẩy ra, do dùng lực quá độ, nên làm Kỉ Nhạc Huyên ngã xuống đất.
"Ai da."
Không phản ứng kịp, Kỉ Nhạc Huyên ngã xuống không thể nhịn kêu rên một tiếng.
Giang Diệc Hàm thấy vậy, cũng vội vàng nóng vội nhảy xuống giường, ngồi xổm bên cạnh Kỉ Nhạc Huyên nhẹ giọng hỏi.
"Tiểu quỷ, không sao chứ?"
"Có sao."
Kỉ Nhạc Huyên hừ lạnh, nàng không vui bĩu môi.
"Ngã đau em rồi, phải bồi thường, muốn chị....."
Kỉ Nhạc Huyên để ngón trỏ dưới môi, mắt mang sắc ý nhìn chằm chằm ngực Giang Diệc Hàm, bộ dáng kia, Giang Diệc Hàm vừa thấy đã biết tiểu sắc quỷ nhà nàng lại bắt đầu có chủ ý xấu.
Giang Diệc Hàm không thèm trả lời, thản nhiên liếc mắt một cái, liền đứng dậy hướng cửa phòng đi ra.
Mà Kỉ Nhạc Huyên thấy thế, nàng cũng là không ngồi yên, vội vàng đứng lên, chưa kịp ngay ngắn trên đất, liền chạy đến ngăn Giang Diệc Hàm đang chuẩn bị mở cửa.
Kỉ Nhạc Huyên một tay xoa eo, một tay chống người, nàng lấy hình tượng Quỷ Mẫu Dạ Xoa nhìn chằm chằm Giang Diệc Hàm, mở miệng căm giận.
"Không cho đi."
Giang Diệc Hàm nhìn nàng, trên mặt hiện ra nụ cười đạm mạc.
"Không có cửa đâu."
"Không có cửa, chị dám nói không có cửa lần nữa không?"
Kỉ Nhạc Huyên nhíu mày, nàng tràn đầy cảnh cáo nhìn về phía Giang Diệc Hàm, liền giống như Giang Diệc Hàm chỉ cần nói thêm một câu không có cửa nữa, nàng liền xông lên ăn tươi nuốt sống luôn. Tuy rằng trên mặt tràn đầy không vui, nhưng trên thực tế, tâm tư Kỉ Nhạc Huyên đang chờ đợi, mau nói không có cửa a, nói mau a, nói để em còn có lý do chính đáng ăn chị.
Nhưng đáng tiếc, còn chưa đợi được Giang Diệc Hàm mở miệng, cửa liền truyền đến âm thanh nói chuyện.
"Dennis, người còn chưa dậy sao?"
"Chưa, tôi sẽ gọi lần nữa."
"Không cần, để tôi, cậu về trước đi."
"Cái này....."
"Không có việc gì, cậu trở về chuẩn bị trước đi, một chốc nữa Diệc Hàm sẽ đến liền."
"Được rồi, phiền cô Lục đạo diễn."
Ngay sau đó, Kỉ Nhạc Huyên liền nghe đến tiếng đập cửa, còn không cần Lục Ngọc Song mở miệng nói chuyện, Kỉ Nhạc Huyên hướng cửa chính rống loạn lên một trận.
"Gọi cái gì mà gọi, Diệc Hàm nhà tôi vẫn chưa dậy đâu!"
Thái dương Giang Diệc Hàm nổi lên gân xanh.
"Lục....."
Lời còn chưa dứt, miệng của Giang Diệc Hàm lại bị bàn tay trắng nõn của Kỉ Nhạc Huyên che lại. Nàng dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Giang Diệc Hàm, hướng phía cửa quát lớn.
"Nghe được hả? Nghe được thì đi đi, đừng phiền người khác ngủ, thật đáng ghét!"
Đối với Kỉ Nhạc Huyên mà nói, Lục Ngọc Song chính là tình địch là kẻ xấu, Lục Ngọc Song khinh bạc Diệc Hàm nhà nàng, nàng tức Lục Ngọc Song, nhưng cũng tức Giang Diệc Hàm. Nàng không thích Giang Diệc Hàm kết giao quá nhiều.
Ân, thật sự Tiểu Kỷ của chúng ta là đứa trẻ ương ngạnh.
"Haha." Lục Ngọc Song cười lớn.
"Kỉ tiểu thư, cô cảm thấy cô lớn tiếng nói chuyện như vậy sẽ không đánh thức Diệc Hàm sao?"
"Sẽ không."
Kỉ Nhạc Huyên nhướng mày đắc ý cười, nàng cười nhìn sang Giang Diệc Hàm bên cạnh đang bị mình dùng tay che miệng lại, con ngươi Giang Diệc Hàm như khối băng khiến Kỉ Nhạc Huyên không khỏi run lên, Kỉ Nhạc Huyên thấp giọng kêu Giang Diệc Hàm một tiếng.
"Diệc Hàm?"
Giang Diệc Hàm híp mắt lại, hé miệng liền một ngụm cắn lòng bàn tay Kỉ Nhạc