Edit: Phuong1988
Beta: girl_sms
Sau khi thu dọn ổn thỏa, Giang Diệc Hàm dưới sự uy hiếp bướng bỉnh của Kỷ Nhạc Huyên đã phải mang theo nàng đi đến trường quay. Vừa đến trường quay, Kỷ Nhạc Huyên lại vượt bổn phận mà chen vào một bên làm thay việc của nam trợ lý Dennis, tự mình ân cần lau mồ hôi giúp Giang Diệc Hàm.
Trừ việc đó ra, ở trường quay thấy cảnh diễn vô cùng thân mật của Giang Diệc Hàm và nam chính LeGoff, nàng cũng không hề keo kiệt mà trừng mắt công kích, tuy đôi mắt xinh đẹp của nàng không thể trừng chết LeGoff, nhưng vẫn có thể làm LeGoff trở nên thất thần.
Sau vài cảnh diễn, vì Kỷ Nhạc Huyên quấy rối, LeGoff không ngừng NG (quay hỏng), Kỷ Nhạc Huyên thấy vậy có chút đắc ý, nàng bỗng nhiên châm chọc khiêu khích về phía vẻ mặt áy náy của LeGoff.
"Hừ, còn tưởng là diễn viên tên tuổi của Pháp chứ, sao chỉ có một cảnh diễn đơn giản như vậy lại nhiều lần NG như thế. Hoá ra diễn viên tên tuổi đều như vậy à, ha ha."
Le Goff nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng thấy vẻ mặt chế nhạo của Kỷ Nhạc Huyên, hắn trái lại rất hiểu rõ. Trước kia hắn cũng có nghe nói về chuyện của Giang Diệc Hàm, vì người Pháp luôn luôn tôn thờ lãng mạn, đưa tình yêu lên vị trí quan trọng nhất, LeGoff đương nhiên rất ủng hộ Giang Diệc Hàm và Kỷ Nhạc Huyên yêu nhau. Vì vậy mặc dù Kỷ Nhạc Huyên châm chọc khiêu khích hắn, hắn cũng chỉ cười nhạt không đểý. Nhưng hắn không để ý, thì vẫn có người để ý.
"Tiểu quỷ, ngồi yên ở đó chờ tôi. Không có ý của tôi, không được tuỳ tuỳ tiện tiện nói bậy."
Giang Diệc Hàm dùng cằm chỉ chỉ cái ghế nghỉ ngơi ở trường quay, thấy vả mặt ấm ức của Kỷ Nhạc Huyên muốn mở miệng kháng nghị, thì nàng lại thản nhiên thêm một câu:
"Nếu không em bay về cho tôi."
Kỷ Nhạc Huyên tức giận đến nổi gân xanh, nàng cười lạnh, trước mặt nhiều người như vậy không nên làm Giang Diệc Hàm khó xử, nhưng đến buổi tối, Diệc Hàm chị coi chừng em đó, hừ.
Kỷ Nhạc Huyên hừ lạnh, nàng quay lại đến vị trí kia ngồi. Trong chốc lát, Kỷ Nhạc Huyên nâng má lên vẻ mặt buồn bực nhìn Giang Diệc Hàm diễn, bên tai lại truyền đến tiếng gọi kích động của một đám nữ sinh.
"Woa, các người nhìn kìa, không chỉ có Giang nữ vương mà Kỷ Nhạc Huyên cũng ở đây."
Kỷ Nhạc Huyên mím môi một cái, nàng quay đầu nhìn ra, thì thấy một đám nữ sinh hưng phấn hướng về phía nàng la hét
"A~~ thực sự là Kỷ Nhạc Huyên đó, nàng còn quay đầu nhìn chúng ta nữa. Aaa~~~!"
Thấy đám nữ sinh kia nhìn nàng với vẻ kích động, Kỷ Nhạc Huyên rất tuỳ ý vẫy tay cùng các nàng, nhưng lúc này đám nữ sinh kia la hét càng sôi nổi hơn
"Oh, thấy chưa? Thấy chưa? Kỷ sủng phi phất tay với chúng ta đó."
"Kỷ sủng phi..."
Khoé miệng Kỷ Nhạc Huyên không khỏi co giật, khốn kiếp, ai nói trẫm là sủng phi, rõ ràng trẫm là đế vương!
"Hừ."
Hừ lạnh một tiếng, Kỷ Nhạc Huyên đứng lên, nhìn nhân viên công tác bốn phía đang che miệng cười trộm, thì vô cùng hung hăng trừng mắt về phía Lục Ngọc Song đang cười trộm, Kỷ Nhạc Huyên nhìn Giang Diệc Hàm, muốn từ trên mặt nàng ta thấy vẻ đắc ý, để ầm ĩ với nàng một phen, nhưng gương mặt Giang Diệc Hàm lại lãnh đạm, cái gì Kỷ Nhạc Huyên cũng không nhìn ra.
"Hừ."
Một tiếng hừ lạnh mất mát, Kỷ Nhạc Huyên nhíu mày, nàng ổn định tâm tình lại, đè nén căm giận trong lòng, giả bộ tràn đầy ý cười chậm rãi đi đến đám nữ sinh kia.
Đám nữ sinh bên kia thì lại bùng nổ lên.
"Woa, mau nhìn mau nhìn kìa, sủng phi, sủng phi đi về bên này nè."
Nghe thấy hai chữ sủng phi Kỷ Nhạc Huyên nhịn không được nhăn trán lại, nàng âm thầm thở ra một hơi, trên mặt thì hiện lên ý cười vui vẻ, làm như cái gì cũng không nghe thấy, lên tiếng chào đám nữ sinh kia:
"Hi. Các người đến thăm phim trường?"
Các nữ sinh đồng loạt gật đầu, trong đó một nữ sinh tóc quăn đen lệch mái có hai đuôi sam, cười nói với nàng
"Dạ, chúng em đều là fan của Giang nữ vương."
"À, là fan Diệc Hàm."
Kỷ Nhạc Huyên cười rất nhu hòa
"Diệc Hàm đang quay phim, các người yên lặng ở đây đợi chút nữa đi, đợi nàng quay xong, tôi sẽ kêu nàng tới tìm các em."
"Dạ."
Các nữ sinh đồng loạt gật đầu, nhưng các nàng lại không ngừng nói:
"Nhìn kìa, quả nhiên là sủng phi mà, gọi Diệc Hàm thân thiết như vậy."
Kỷ Nhạc Huyên đè nén lửa giận trong lòng, làm như cái gì đều không nghe thấy cười gượng, mà đám nữ sinh kia thấy vậy, thì cười càng thêm vui vẻ:
"Oh, mình thấy tiểu Kỷ này đúng là nhược thụ, được Giang nữ vương của chúng ta dạy dỗ tốt. Nhìn kìa, gương mặt chứa ý cười này nhìn mà động lòng người. Chà, nhỏ nhắn mềm mại non nớt, mình cũng muốn nhéo một phen."
"Cậu nhéo đi. Có Giang nữ vương ở đây, nàng không dám làm gì đâu. Huống chi mình thấy nàng là tiểu nhu nhu nhược nhược, rất thích bị người khác khi dễ."
"Thật không?"
Nữ hài kia giơ tay lên, nâng mắt nhìn lại Kỷ Nhạc Huyên. Khi thấy Kỷ Nhạc Huyên hơi híp mắt, ý cười vô cùng nguy hiểm
"Không phải vừa rồi tôi nói rồi sao? Xin yên lặng. Nói cách khác, cẩn thận bảo vệ mời các em ra ngoài à."
Nữ hài tử vội vàng rụt tay về, cười gượng thè lưỡi
"Xin lỗi."
Kỷ Nhạc Huyên thấy nữ sinh kia biết lỗi, thì cũng không có tính toán với các nàng nữa, khoé miệng hơi cong lên, nhìn như ôn hoà, kì thực là tiếu ý tàng đao, xoay người lại đi về ngồi xuống.
Ngồi ở đó, đám hài tử phía sau kia thì không ngừng bàn tán, chỉ là lần này giọng nói của các nàng nhỏ đi rất nhiều, nhưng Kỷ Nhạc Huyên vẫn có thể nghe thấy.
"Nè, thấy chưa? Vừa