Edit: HT- Dieulinh
Cái gì trong một phút phải tới? Ở đây mọi người nghi hoặc, Thẩm Kiều An thật đang nói chuyện với Lăng Dập Thần sao?
Lăng Dập Thần bò lên lầu sáu đã có rất nhiều người theo đuôi, giờ phút này trên lầu sáu, đám đông ồ ạt, nhân số xưa nay nhiều chưa từng có.
"Kiều An, em tìm anh?" Lăng Dập Thần thở dốc, đi vào phòng học liền thấy Thẩm Kiều An và Diệp Chi bị mọi người bao vây xung quanh.
Đám người thấy hắn tiến phòng học, tự động nhường đường
Lăng Dập Thần nhíu mày, tại sao lại có không khí tranh chấp giằng có thế này? Vì cái gì Thẩm Kiều An cùng bằng hữu tốt tranh phong với nhau đây?
Nghĩ đến đây, hắn đi nhanh về phía trước, bước vào chính giữa hai người.
Giờ phút này lòng bàn tay Diệp Chi đều là mồ hôi, tim đập thình thịch, vẫn suy nghĩ cách để mọi người không tìm ra chân tướng, vì thế nàng nàng nói trước Thẩm Kiều An, nhìn Lăng Dập Thần, biểu hiện tựa như rất quen thuộc.
Ngữ khí có chút trách cứ "Em đã bảo anh ngày thường không đến đây sao?"
"Anh......" Lăng Dập Thần vừa định giải thích, bị Diệp Chi đánh gãy.
"Anh tới đây cũng không sao, em hỏi anh, quà tặng mấy ngày nay đều là anh chuẩn bị sao?" Diệp Chi đứng trước Thẩm Kiều An, ngăn trở tầm mắt Lăng Dập Thần, ôn nhu nhìn hắn nói.
Thấy Lăng Dập Thần có chút ngốc, Diệp Chi bổ sung "Không có việc gì, tin tưởng em, anh nói thật liền tốt."
"Ân, là anh. Sao vậy?" Lăng Dập Thần gật đầu, muốn nhìn xem biểu tình của Thẩm Kiều An. Kinh hỉ? Cảm động? Hay thẹn thùng? Lại bị Diệp Chi nhón chân chặn tầm mắt.
Diệp Chi vừa lòng gật gật đầu, quan sát đồng học chung quanh, phát hiện bọn họ đều là biểu cảm quả nhiên. Trong lòng thả lỏng, đồng thời đắc ý.
Thẩm Kiều An nghe xong Lăng Dập Thần nói, hẳn là ghen phải phẫn nộ mới tốt, căn bản không có thời gian nghe hắn giải thích, như thế hai người hiểu lầm càng sâu.
Khóe miệng khẽ cong, Diệp Chi tiến tới gần Lăng Dập Thần.
Lăng Dập Thần vừa