Edit: HT-Dieulinh
"Kiều An, em đừng nóng, em không cho anh đi, sao anh dám đi a!" Lăng Dập Thần cười nịnh nọt, định tiến lên bắt lấy vai nàng, bị Thẩm Kiều An dùng ánh mắt cảnh cáo ngăn lại.
Diệp Chi bị đâm làm cho bước chân lảo đảo, biểu tình trên mặt trở nên ngơ ngác, bọn họ như thế nào, như thế nào quen nhau!? Rõ ràng nàng đã không để Thẩm Kiều An gặp mặt Lăng Dập Thần mà! Rõ ràng hết thảy đều nằm trong tầm tay nàng mà!
"Này sao lại thế này a?"
"Sao Lăng Dập Thần bỏ qua Diệp Chi, ngược lại đi an ủi Thẩm Kiều An?"
"Rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
.
Trong phòng học tức khắc nổ tung , nhiệt tình thảo luận.
Lăng Dập Thần nghe đối thoại của mọi người, rốt cuộc phản ứng lại có chút không đúng, đầu có chút không đủ dùng, ngây ngốc hỏi, "Diệp Chi? Bọn họ nói Diệp Chi? Là ai vậy?"
Diệp Chi nghe xong, khuôn mặt trắng bệch, thân mình nhịn không được bắt đầu run rẩy.
Thẩm Kiều An bĩu môi, chỉ hướng Diệp Chi "Chính là cậu ấy."
Mọi người kinh ngạc, Lăng Dập Thần cũng không biết nàng gọi là gì, đâu ra thích cùng theo đuổi vừa nói
"Lăng thiếu, vừa mới đây cậu mới nói cậu tặng đồ cho Diệp Chi mỗi ngày, cậu như thế nào đến tên người ta cũng không biết?"
Thẩm Kiều An lời vừa nói, toàn bộ mọi người an tĩnh lại, lắng nghe hai người nói chuyện.
"Đưa cậu ta quà tặng?" Lăng Dập Thần nghi hoặc
"Anh tặng quà cho em mà, bằng hữu của em nói với anh, em thích kinh hỉ, cho nên sáng sớm mỗi ngày anh đều chạy đến Đại học C, đem đồ vật đặt vào chỗ ngồi của em."
Thẩm Kiều An nhướng mày, "Phải không? Vì sao mỗi ngày người nhận lễ vật, đều là vị "bằng hữu" của em?"
"Không có khả năng a!" Lăng Dập Thần chỉ vào một chỗ ngồi "Cậu ta nói em ngồi ở mé của sổ đếm ngược từ dưới lên bàn hai a! Anh không có đưa sai."
"Đó là vị trí cậu ấy." Thẩm Kiều An chỉ vào ghế phía sau "Đây mới là chỗ em. Anh bị Diệp Chi lừa!!"
Ở đây không chỉ có Lăng Dập