Edit: HT-Dieulinh
Khung cảnh trước mắt làm hai người dừng chân, ba tên lưu manh đang nằm rạp dưới đất cất ra tiếng rên rỉ thống khổ, đứng giữa họ là một nữ sinh tay chống nạnh, đang dùng chân đá một tên lưu manh đôi khi còn buông ra vài tiếng uy hiếp.
Làm Lăng Dập Thần cùng Diệp Chi kinh hãi là nhìn cơ thể ốm yếu như Thẩm Kiều An cư nhiên tay không đánh ngã ba tên lưu manh?
Diệp Chi trừng mắt, không tin lắc lắc đầu, tại sao lại như vậy, tại sao!?
Vừa nghĩ vừa quan sát Lăng Dập thần, thân thể chậm rãi lui về phía sau.
"Kiều An."
Lăng Dập Thần run rẩy cất tiếng, nhìn nàng hoàn hảo trước mắt hốc mắt liền đỏ.
Thẩm Kiều An quay đầu lại, thấy Lăng Dập Thần đang đứng nhìn mình, liền bước về phía hắn.
Lăng Dập Thần bước nhanh đến bên nàng ôm nàng thật chặt.
Gắt gao ôm nàng, tựa hồ muốn đem nàng khắc vào thân mình, dùng cằm tì lên trán Thẩm Kiều An, Lăng Dập Thần mới cảm thấy an toàn, nói "Kiều An, em làm anh sợ muốn chết, anh cho rằng...."
Thẩm Kiều An an ủi vỗ lưng hắn "Sợ cái gì, em không phải đang hoàn hảo đứng trước mặt anh sao?"
Nói giỡn, nàng đời trước chính là tay không làm việc, tuy rằng thể chất còn kém, đối phó ba tên lưu manh vẫn còn dư dả!
Nói đến đây, Lăng Dập Thần hung hăng trừng ba tên lưu manh "Ba tên này, anh sẽ hảo hảo giáo huấn!"
Ở cục cảnh sát hắn cũng có người quen, làm cho ba tên này được chiêu đãi thật tốt, để hắn xả giận.
Thẩm Kiều An biết hắn trong lòng đang tức giận, mỉm cười gật đầu.
"Diệp Chi đâu?"
Lăng Dập Thần đem Thẩm Kiều An buông ra, lại phát hiện Diệp Chi đang bên người đã không thấy.
"Vừa nãy hình như thấy cậu ấy rời đi."
"Chuyện này khẳng định là cô ta phá!"
Lăng Dập Thần nắm chặt tay "Dám đánh chủ ý lên em, cô ta dám làm như vậy."
Thẩm Kiều An tiến lên nắm tay hắn, đề nghị "Chúng ta ra ngoài xem, không chừng cậu ấy chưa đi xa."
"Hảo!"
Lăng Dập Thần cũng không nghĩ nhiều, liền nắm tay Thẩm Kiều An đi ra ngoài
Mới vừa đi ra ngõ nhỏ, liền có chiếc Minibus màu trắng trực tiếp hướng hai người họ chạy đến.
"Cẩn thận!"
Thẩm Kiều An thấy vậy, liền kinh hãi, đôi tay dùng lực đẩy Lăng Dập Thần ra xa.
"Phanh!"
Theo một âm thanh điếc tai,