Edit: Yunchan
Hạ hắc tử thậm thà thậm thụt chạy vào Khởi Hồng lâu, vung ra một khoản lớn để mua “Binh thư và thần dược” loại tốt nhất, sau đó nhìn quanh ngó quất một hồi, thấy không có ai chú ý tới mình thì mới lén lút mở đường về phủ. Nào ngờ giữa đường lại ngẫu nhiên đụng phải Mặt Thẹo đang tuần phố.
Mặt Thẹo nhất quyết lôi hắn đi uống rượu, Hạ hắc tử từ chối mãi không xong, lại sợ mang theo thứ đồ này bị người ta phát hiện, chẳng biết xoay sở cách nào nên đành phải tới Phiêu Hương lâu giao hộp đồ cho Triệu Lục Cân, còn nhắc đi nhắc lại là nhất định phải giao tận tay Trần Tín. Triệu Lục Cân hứa lia hứa lịa, rồi quay lưng mang hộp đồ vào Trần phủ (Nơi Văn Đan Khê ở hiện tại đã đổi tên là Trần phủ). Hắn nghĩ xét cho cùng phu nhân cũng là người nhà của Tướng quân, giao cho ai cũng thế thôi. Thành ra hắn mới mang hộp bàn giao cho Văn Đan Khê.
Văn Đan Khê nhận hộp đồ kỳ quái này thì phát hiện nó sực nức mùi son phấn, cô phân vân mãi, cuối cùng vẫn không chống lại nổi cơn tò mò bèn mở ra. Ở trên là hai tập tranh in rất đẹp, một quyển đề “XX Bí hí đồ”, quyển khác là “Uyên ương bí phổ”.
Văn Đan Khê vừa thấy cái tên này trong lòng lập tức có dự cảm không lành. Quả nhiên, khi cô giở trang đầu tiên ra thì đã chứng thực ngay dự cảm của mình. Đây là một bản in đạt tiêu chuẩn siêu cấp chất lượng cao —- Xuân Cung Đồ.
Hình ảnh đầy đủ, tư thế chính xác, rõ nét cực kỳ, cảnh vật chung quanh cũng được vẽ đến là sống động. Tới người thuộc thời đại được coi không ít “Phim chưởng HD” như cô mà cũng không khỏi đỏ mặt, cổ họng khô nóng. Văn Đan Khê cấp tốc lật qua một lần, sợ người ta bắt gặp nên hớt hải giấu đi.
Cô vừa mới giấu xong thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vẳng tới, là Trần Tín.
Lúc này Trần Tín rất hốt hoảng rất thất thố, vừa rồi hắn trùng hợp gặp phải Hạ hắc tử, hai người làm ám hiệu với nhau mới hắn biết Hạ hắc tử đã giao “Binh thư” cho Triệu Lục Cân. Ngay lúc đó Trần Tín đã có dự cảm không lành. Vì ai cũng biết Triệu Lục Cân là do một tay Văn Đan Khê cất nhắc, nên hắn cũng chỉ phục tùng mỗi Văn Đan Khê mà thôi. Có chuyện gì nhất định đều nghĩ tới cô trước nhất. Trần Tín nghe mà điên tới nỗi muốn nhéo đứt lỗ tai của Hạ hắc tử cho rồi.
Hắn cũng chẳng có thì giờ để nghĩ nhiều như vậy, ném phứt Hạ hắc tử và Mặt Thẹo qua bên rồi chạy hộc tốc tới đây, dọc đường còn không ngừng trấn an mình: Biết đâu nàng chưa thấy.
Văn Đan Khê nhìn cái dáng quýnh quáng như khỉ con của hắn thì hiểu ngay hắn bị gì rồi.
Cô chỉ thản nhiên hỏi: “Sao thế, chàng có việc gì à? Không phải là không được phép gặp sao?”
Trần Tín xấu hổ gãi gãi cổ: “Mắt ta không nhìn nàng, coi như chưa gặp.”
“Ờ.”
“Thật ra ta tới là để lấy món khác, một cái hộp thế này này.” Trần Tín luống cuống khua khoắng tay chân, mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào Văn Đan Khê.
Văn Đan Khê nhịn cười, hỏi vặn lại như mèo vờn chuột: “Hôm nay trong tửu lâu và trong nha môn chuyển tới tận mấy cái hộp, chẳng hay chàng muốn nói cái nào?”
“Chính, chính là cái Hạ hắc tử nhờ Triệu Lục Cân chuyển tới.”
Văn Đan Khê rề rề lấy cái hộp vừa giấu ra, hỏi: “Phải cái này không?”
Trần Tín thoắt cái như nhặt được chí bảo, thiếu chút nữa đã nhào tới đoạt lại.
Ai dè Văn Đan Khê cứ quơ quơ ở trước mặt hắn, sau đó thả tọt lại chỗ cũ, biết mà còn hỏi: “Bên trong đựng gì thế?”
“Ờ… là vài công văn quan trọng.”
“Ta đọc được không?”
“Không, nàng không được xem.” Trần Tín cuống tới độ đổ mồ hôi đầy mặt, lòng không khỏi mắng thầm: Cái tên Hạ hắc tử này đúng là thành sự không đủ bại sự có thừa!
Văn Đan Khê trêu hắn xong thì trả hộp lại cho hắn. Lúc này tim Trần Tín mới thả xuống.
Ai ngờ câu tiếp theo của Văn Đan Khê lại nện cho hắn một phát trời giáng.
“Nhị Tín, cái đó ta coi rồi.”
“HẢ…..”
Văn Đan Khê mỉm cười, bỏ lại Trần Tín đang trợn mắng chết đứng, quay lưng đi vào nhà.
…
Buổi tối, lúc Hạ hắc tử về phủ thì đập ngay vào mắt là bộ dạng rã rời vô cùng tận của Trần Tín, biết ngay là do mình gây ra. Hắn lẩn quẩn ở bên ngoài một hồi, bỗng nhiên nhướng mày, nảy ra một ý hay.
Hắn mang theo cái mặt tươi cười rạng rỡ, rụt rè kêu một tiếng: “Tướng quân.”
Trần Tín hung hăng trợn mắt trừng hắn, cáu kỉnh nạt: “Ngươi còn biết đường về sao!”
Hạ hắc tử bước lên, hỏi với giọng xu nịnh: “Tướng quân, ngài đọc “Binh pháp” chưa?”
Hai mắt Trần Tín đăm đăm: “Đọc, người ta cũng đọc luôn rồi!” Người ta ở đây đương nhiên để chỉ Văn Đan Khê.
Hạ hắc tử chớp đôi mắt nhỏ cười hết sức thần bí: “Tướng quân, thật ra phu nhân đọc rồi cũng rất tốt.”
“Hả?”
“Là thế này, tại sao nó gọi là “Binh pháp”? Bởi vì nó cũng giống hệt như đánh trận, kỳ phùng địch thủ, tương ngộ người tài mới đánh đã tay. Bằng không một người dũng mãnh một người ngờ nghệt, mới đánh đã gục thì còn gì là thú vị nữa chứ? Thế mới nói, hai người đều biết thì quá tốt.”
Trần Tín đột nhiên vỗ thật lực vào vai Hạ hắc tử một phát, nói: “Phải.” Nói đoạn hắn lại tự lẩm bẩm: “Nàng biết nhiều chữ hơn ta, lại thông minh như vậy, bảo đảm là nghiên cứu sâu hơn ta. Tới lúc đó cũng không cần ta dạy.”
Hạ hắc tử lảo đảo một cái, cười khan hai tiếng. Hắn thấy nguy cơ đã giải trừ thành công thì lập tức thức thời xin cáo lui, Trần Tín cũng đang cần thời gian để nghiên cứu “binh pháp” nên phất tay cho hắn lui xuống.
Màn đêm buông xuống, đèn trong phòng Trần Tín sáng mãi cho đến tận canh ba. Sai vặt đi tiểu đêm cũng thấy khó hiểu thay, sao Tướng quân của họ lại chăm đột xuất thế nhỉ?
Tuy buổi tối bận nghiên cứu “Binh thư” tới khuya, nhưng sớm hôm sau Trần Tín vẫn dậy rất sớm. Bọn Tần Nguyên và Mặt Thẹo cũng tự giác tập hợp lại đông đủ, ai nấy đều mặc xiêm y chỉnh tề, mặt mày tươi cười tới chúc mừng Trần Tín. Nếu theo lệ thường thì khi thành thân nhất định phải có cả đống thủ tục lằng nhằng, nhưng ở đây toàn là mấy tên cục mịch không hiểu nhiều về chuyện này. Còn Văn Đan Khê bẩm sinh sợ nhất là rườm rà, cho nên tất cả đều nhất trí: Giản lược tất.
Sáng sớm, kiệu phu khiêng chiếc kiệu hoa đỏ thẫm xuất phát từ chỗ ở của Trần Tín tới chỗ của Văn Đan Khê ngay sát vách. Sau đó tân nương mặc giá y lên kiệu, kiệu hoa đi phía sau, đằng trước là Trần Tín trong bộ trang phục tân lang đỏ, trước ngực đeo một đóa hoa cũng màu đỏ nốt, cưỡi trên lưng con ngựa cao to. Dọc đường sáo kèn diễn tấu vang dội, đội ngũ đón dâu đi một vòng thành Dịch Châu. Dân chúng trong thành dắt theo già trẻ ra xem nô nức.
Kiệu hoa dừng lại trước cửa Trần phủ,
Lý thẩm và Vương thẩm ăn mặc đẹp đẽ đỡ Văn Đan Khê xuống kiệu. Trần Tín xuống ngựa cười ngốc một hồi, Văn Đan Khê vừa bước xuống kiệu hắn đã vội vàng nắm tay cô, xung quanh lập tức rộ lên tiếng cười trộm. Văn Đan Khê dám cam đoan là sai tục lệ mất tiêu rồi.
Tiếp đó là cảnh thường thấy trong phim truyền hình: Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, vì cả hai đều không có cao đường nên họ chỉ bái hai cái, đầu với cuối.
Hỉ bà hô to: “Đưa vào động phòng!”
Bà ta vừa dứt lời, chợt thấy một tên lính hớt ha hớt hải chạy vào bẩm báo thất thanh: “Khong xong, Thát tử tới!”
Mọi người nhốn nháo hẳn lên.
Mặt Thẹo trợn mắt, hét lên giận dữ: “Lũ chó Thát tử này quá biết chọn thời điểm!”
Trần Tín siết chặt tay Văn Đan Khê, hơi thở nặng nề.
Văn Đan Khê nhẹ giọng nói: “Nhị Tín, chàng đi mau đi, ta ở nhà chờ chàng.”
Trần Tín gật đầu với vẻ mặt nặng nề, nhìn thật sâu vào tân nương đang đội chiếc khăn trùm đầu đỏ thẫm. Sau đó cấp tốc cởi hỉ phục ra, Hạ hắc tử vội vàng cầm khôi giáp và đại đao tới cho hắn, những người khác cũng nhanh chóng đứng dậy, ai nấy đều cầm chắc binh khí, chuẩn bị chiến đấu.
Đám đông đồng loạt dạt ra nhường đường cho họ, Văn Đan khê vén khăn voan lên, nhìn Trần Tín thâm tình: “Chàng nhất định phải cẩn thận.”
Trần Tín gật đầu, khẽ cắn môi rồi phi thân lên ngựa, quát lớn một tiếng: “Kỵ binh xuất trận.”
Móng ngựa dội rầm rập trên đường, phóng nhanh đi.
Văn Đan Khê hỏi tiểu binh tới báo tin: “Thái Tử tới bao nhiêu?”
“Hơn tám trăm tên.”
Văn Đan Khê sững lại, hơn tám trăm kỵ binh, như vậy sức chiến đấu tuyệt đối không kém cạnh. Mà trong thành Dịch Châu chỉ có hơn sáu trăm kỵ binh, trong đó còn có phần lớn tân binh. Trái lại bộ binh thì khá nhiều, có điều bộ binh đấu với kỵ binh, như vậy chẳng khác nào tìm đường chết.
Cô nói sau khi đã nghĩ ngợi giây lát: “Đi, tới thành lâu.”
Mọi người chẳng ai nói gì, chỉ im lặng chạy tới thành lâu cùng Văn Đan Khê.
Văn Đan Khê mặc bộ hỉ phục rườm rà leo lên thành lâu, Tần Nguyên đã ở trên đó, ngay tại lỗ châu mai, có khá nhiều binh sĩ đang giương cung trong tư thế sẵn sàng bắn phá, nhưng bên dưới thành hai phe địch ta đang hỗn chiến với nhau nên khó lòng bắn cung.
Văn Đan Khê đứng trên tường thành, nhìn chiến trường như địa ngục này mà lòng nặng trĩu. Hai bên đang đánh nhau khốc liệt, người ngựa quần thảo, ngựa hí người gào. Đao thương chạm nhau vang lên tiếng choang choang đinh tai nhức óc. Người ngã xuống không ngừng, con ngựa nhảy dựng lên hốt hoảng, người trúng tên bị thương không được cứu kịp thời, ngay lập tức sẽ bị người ngựa nghiền nát. Trên mặt đất nhuộm đầy máu me nhầy nhụa, trong không khí nồng nặc mùi máu tanh gay mũi.
Tần Nguyên dằn giọng khuyên: “Tẩu cứ về đi, đại ca không sao đâu.”
Văn Đan Khê lắc đầu chầm chậm, cảnh tượng này về sau sẽ càng nhiều hơn nữa, cô nhất định phải làm quen. Hắn liều mạng giết địch trên chiến trường, còn cô thì chẳng giúp được gì cả, chỉ có thể đứng nhìn thế này mà thôi.
Tần Nguyên thấy cô quyết tâm thì không khuyên nữa.
Văn Đan Khê cố hết sức tìm kiếm bóng dáng Trần Tín, hắn di chuyển cực nhanh, nhoáng cái đã đổi chỗ, làm cho người nhìn hoa cả mắt. Hắn giơ thanh đại đao sáng loáng như tuyết, chém thẳng vào đầu kẻ địch vô cùng mạnh mẽ chính xác, nơi hắn đi qua, đầu người lăn lốc, chiến mã cuồng kinh. Ở giữa bóng đao ánh kiếm, toàn thân hắn bộc lộ rõ nét cao lớn oai hùng, phải nói chiến trường chính là võ đài của hắn.
Tuy Trần Tín không có thời gian nhìn lên hướng thành lâu, nhưng hắn vẫn cảm thấy một ánh mắt dịu dàng đang đuổi theo mình như bóng với hình. Trong khoảnh khắc ấy, cơ thể hắn như được rót vào một nguồn sức mạnh to lớn, chém giết càng dũng mãnh hơn bao giờ hết. Quân Phá Lỗ dưới sự dẫn dắt của hắn, sĩ khí càng ngút cao, nhuệ khí bừng bừng khó lòng chống đỡ.
Tiếng trống trận trên thành lâu mỗi lúc một giục giã, binh lính thủ thành cũng đồng thanh hò hét trợ uy.
Văn Đan Khê cũng bị cơn kích động xâm chiếm, đúng lúc có một chiến sĩ đánh trống phải đổi phiên, lòng cô khẽ động, lập tức chạy tới giành lấy chùy trống. Mấy tiếng “Thùng thùng” vang lên như sấm nổ, binh lính thủ thành ngớ ra mấy giây rồi tức khắc rộ lên khen ngợi. Chiến sĩ dưới thành cũng có người chú ý thấy Văn Đan Khê đang đánh trống.
Tất cả nhất tề hét lên hưng phấn: “Giết ——-“
Trần Tín thì cười ngốc một tiếng, ánh mắt hắn lướt thật nhanh qua thành lâu, hắn không nhìn thấy mặt cô, chỉ thấy làn váy đỏ tươi của cô đang múa lượn phần phật trong cơn gió dữ. Hắn chỉ dám phân tâm chốc lát, ngay sau đó lại bắt đầu lao vào vòng chiến, một lần nữa cơ thể hắn lại được tiếp thêm sức lực tràn trề, đại đao sáng choang vung múa điên cuồng. Hệt như một vị sát thần, đi tới đâu quân địch đều phải khiếp hồn né tránh.
Mặt Thẹo cũng bị cảm động lây, hắn vung cánh tay lên, khàn giọng hô lớn: “Các chiến sĩ, liều mạng giết tất cho ta, giết sạch bọn Thát tử, để cho lão đại vào động phòng!”
Những binh lính còn lại cũng cao giọng: “Giết sạch Thát tử, để lão đại vào động phòng!”
Tần Nguyên còn đang lo lắng bất an đột nhiên phụt một tiếng bật cười, những binh lính khác cũng toét miệng cười hùa theo. Bầu không khí nháy mắt đã dịu đi rất nhiều.