Edit: Yunchan
Trận đánh này kéo dài ròng rã từ sáng tới hoàng hôn. Tới thời khắc mấu chốt, Tần Nguyên lệnh cho bộ binh cầm dây thừng và móc câu ra khỏi thành trợ chiến. Lúc này phe Thát Tử đã kiệt sức, ngựa mệt lả, lực sát thương của bộ binh đã cực kỳ suy yếu. Mà bộ binh của thành Dịch Châu thì sắp thắng lợi đến nơi, khích lệ sĩ khí bừng bừng. Bộ binh vừa xuất thành đã hệt như mãnh hổ xuống núi, mạnh mẽ sục sôi. Ở bên dưới dùng dây thừng để ghìm ngựa hoặc dùng móc câu để đâm vào chân ngựa. Tạo cơ hội cho kỵ binh chớp thừa cơ chém chết quân địch. Hai bên phối hợp ăn ý không chê vào đâu được. Thát Tử thấy tình hình bất lợi thì lập tức có ý lui binh. Song quân Phá Lỗ đã hạ quyết tâm bắt chúng một đi không trở lại. Trần Tín ra lệnh cho toàn quân kỵ bộ đan xen vào nhau, bao vây xung quanh Thát tử, không chừa lại một khe hở nào.
Văn Đan Khê đứng ở thành lâu nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía, cô lập tức nói với Tần Nguyên: “Siết chặt không để lại đường lui như vậy có thể khiến quân địch quyết tâm chiến tử, dù thắng cũng là thắng thảm.”
Tần Nguyên gật đầu: “Đệ cũng đang nghĩ tới chuyện này, xem ra đại ca đã bị chọc giận triệt để rồi.”
Y chau mày suy tư chốc lát rồi lệnh cho hai tên lính xuống dưới truyền lời. Trần Tín quả nhiên nghe theo ý kiến của Tần Nguyên, để binh sĩ hướng Tây Bắc âm thầm dời ra một lỗ hổng. Binh Thát Tử không nghi ngờ gì, liều mạng xông về hướng Tây Bắc. Hai bên đánh nhau được một thời gian, Tần Nguyên thấy thời cơ đã tới bèn sai người phất cờ. Trần Tín trông thấy cờ phất trên thành lâu thì lập tức lệnh cho binh sĩ thả hơn ba trăm quân địch còn sót lại. Sau đó mới lệnh cho Mặt Thẹo và Hồng đại hồ tử truy đuổi, còn hắn thì dẫn một tốp thương binh về thành nghỉ ngơi dưỡng sức.
Lúc hắn trở về, Văn Đan khê đã xuống thành lâu đi nấu thuốc với các quân y để chuẩn bị chữa trị cho thương binh. Chờ lúc hắn về tới y quán thì Văn Đan Khê đã về phủ mất. Trần Tín không thể chờ nổi nữa, lập tức ngựa không dừng vó về phủ.
Hắn đẩy cửa phòng ra, trong tân phòng im lìm không một bóng người.
Lòng Trần Tín căng thẳng, hắn run giọng gọi: “Đan Khê, nàng ở đâu…”
“Chàng về rồi.” Văn Đan Khê bước ra khỏi phòng tắm cười tươi rói. Lúc này cô đã cởi bộ hỉ phục nặng trịch ra, thay vào bộ áo lụa màu lam nhạt nhẹ nhàng, mái tóc dài buông thả tới eo, Trần Tín nhìn mà cảm thấy cổ họng khô nóng.
Hắn nhào tới kéo mạnh cô vào ngực, ôm ghì lấy. Hai người ôm nhau lâu thật lâu, Văn Đan Khê mới nhẹ nhàng đẩy hắn ra, dịu giọng nói: “Chàng đi tắm nhanh lên.”
Trần Tín cúi đầu ngửi ngửi người mình, toàn là mùi mồ hôi với máu tanh. Hắn cười ngốc hai tiếng rồi nhanh chóng đi tắm rửa. Lúc đi vào còn không quên liếc qua Văn Đan Khê một cái, thấy cô đã vén màn đi vào. Trần Tín liếm liếm đôi môi khô nứt, tim đập mạnh như sấm. Lật đật đi vào, nhủ bụng: Tắm nhanh tắm nhanh, nàng đang đợi ta.
Trần Tín xách thùng nước lên xối ào vào đầu một cái. Định đi ra thì lại cảm thấy người mình còn chưa sạch lắm, nên lại hì hục kỳ cọ một hồi, xong lại xối thêm một trận tới khi sạch bong mới thôi.
“Đan Khê, ta tắm sạch rồi.” Trần Tín mặc đại quần áo xỏ giầy ngược, gấp rút đẩy cửa ra ngoài. Mành trên giường đã buông xuống, nến đỏ trên bàn đã cháy sáng. Cả căn phòng đều ngập trong màu đỏ hoan hỉ, nhưng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Trần Tín nhủ thầm trong bụng: Khẳng định nàng đang núp trên giường. Ngượng rồi, hì hì.
Hắn cười ngốc rồi bước nhanh tới giường, ai ngờ khi tiếp cận được giường rồi thì “Phịch” một tiếng, hắn té bổ chửng, mà tội phạm chính là —- đôi giầy xỏ ngược chết tiệt!
Trần Tín đứng phắt dậy, nổi điên đá “Vút” chiếc giầy đi, rồi leo một chân lên giường. Nhưng tới khi hắn giở màn lên mới phát hiện, bên trong không có người.
Lòng Trần Tín chùng xuống: Nàng lại đi đâu nữa rồi!!!
Đương lúc hắn đang phân vân rối rắm thì bỗng nghe cửa mở “Kẹt” một tiếng. Sau đó thấy Văn Đan Khê bưng một cái khay vào. Bên trên là một bát mỳ hành với trứng gà nóng hổi. Cô thấy Trần Tín đã bò lên giường thì đột nhiên cười phụt một tiếng nói: “Chàng gấp gì chứ, mau lại đây ăn một chút đi.”
Cô vừa nói Trần Tín cũng chợt thấy bụng mình trống hoác, đúng là nên ăn gì đó. Hắn cười hề hề, nhảy một chân qua ngồi xuống trước bàn, Văn Đan Khê đẩy bát mì tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng nói: “Chàng ăn nhanh đi, ta đã ăn rồi.”
“Ừm.” Trần Tín cúi đầu xơi mì hùng hục.
Văn Đan Khê thấy chân hắn là lạ bèn hỏi: “Giầy chàng đâu?”
Trần Tín đáp hơi mất tự nhiên: “Rơi rồi.” Đáp xong hắn lén thở hắt ra, may mà lúc nãy cô không ở đây, không thấy cảnh hắn té sấp mặt, nếu không thì ê mặt thật rồi.
Văn Đan Khê cầm chiếc khăn nhẹ nhàng lau tóc ướt cho hắn, miệng còn càm ràm: “Lát phải đi ngủ rồi mà chàng còn gội luôn đầu làm gì chứ.”
Trần Tín nhớ tới thần dược trong hộp thì lập tức có lòng tin, hắn đáp mập mờ: “Không sao, có lẽ tối nay không cần ngủ.”
Hạ hắc tử đã nói cho hắn biết thuốc này có thể một đêm tám lần. Ừ, xấp xỉ cũng phải tới sáng. Hắn lại chợt nghĩ: Nếu một đêm không ngủ thì Đan Khê có chịu nổi không đây? Nàng nhìn mảnh mai thế kia… điểm này, Trần Tín len lén đánh giá cơ thể Văn Đan Khê mà giằng co trong lòng: Rốt cuộc có nên uống thuốc hay không? Không uống thuốc, không làm được thì biết làm sao bây giờ? Nhưng uống vào quá lợi hại thì phải làm sao bây giờ…
Văn Đan Khê vừa lau tóc cho hắn vừa nói: “Chàng ăn mỗi bữa cơm mà cũng mơ màng nữa à, rốt cuộc đang nghĩ gì đấy?”
Trần Tín đang nghĩ tới thất thần, nghe hỏi thì buột miệng: “Thuốc.”
“Thuốc?” Văn Đan Khê hơi đơ ra, tức thì hiểu ngay hắn đang nói cái gì. Nhất thời dùng sức mạnh hơn, lắc đầu hắn hệt như cái trống bỏi, đanh mặt nói: “Mấy thứ đó của chàng ta coi hết rồi, sách thì không sao, nhưng thuốc mạnh kiểu đó thì không được uống bậy.”
“Hả, uống một lần cũng không sao mà.” Trần Tín ấp úng.
Văn Đan Khê lườm hắn hờn dỗi, cầm y phục đi thẳng vào phòng tắm. Trần Tín ngồi ở trước bàn lau khô tay, mặt mày xoắn xuýt. Chợt nghe bên trong vang lên tiếng xối nước ào ào, Trần Tín lập tức ngoảnh mặt về hướng phòng tắm, sau đó khom lưng nhặt đôi giày bị vứt, rón rén áp sát đầu giường mở hộp ra. Hắn nhìn hai bản “Binh pháp” chiếu sáng dưới ánh nến, đây gọi là nước tới chân mới nhảy thì phải, ờ, sai rồi, là lâm trận mới mài gươm không sắc thì cũng sáng.
Hắn đang mải nhìn thì nghe tiếng đẩy cửa, bèn khẩn cấp nhét sách dưới gối, chui vào giường, ôm cây đợi thỏ. Đợi một hồi, Văn Đan Khê vẫn chưa lên, chờ thêm lát nữa, vẫn không có động tĩnh. Trần Tín sốt ruột tới độ bốc hỏa, đang chuẩn bị vén rèm bước xuống bế cô lên giường, thì màn bỗng nhiên bị vén lên, sau đó một cơ thể mềm mại áp lên người hắn. Trần Tín được giai nhân trong lòng ôm đến tan chảy toàn thân.
Trần Tín gọi khẽ với vẻ mặt say mê: “Đan Khê…”
“Nhị Tín…”
Văn Đan Khê vòng đôi tay mềm mại qua cổ hắn, mười ngón tay mảnh khảnh lại dịu dàng vuốt ve lưng hắn. Đôi bàn tay dùng sức rất vừa phải, ngọt ngào ấm áp vô cùng. Trần Tín chỉ cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông trên người đều mở rộng, trong lòng dâng lên một cảm giác vui sướng mềm mại chưa từng có, sung sướng tới khó tả. Hắn cực thích loại cảm giác này, đôi bàn tay không tự chủ được xoa bờ vai trắng trẻo của cô, dùng hành động ngây ngô mà lại nhiệt tình để vỗ về cô.
Văn Đan Khê vươn đầu lưỡi hôn lên môi Trần Tín, hắn cũng vội vàng bức thiết đưa lưỡi hùa theo cô, lưỡi hắn đảo bừa bên trong chẳng có tý bài bản nào, say mê mút vào chất ngọt trong miệng cô. Môi lưỡi hai người quấn quýt thật lâu, Trần Tín hít thở ngày một nặng nề, ngực cũng phập phồng không ngớt. Văn Đan Khê từ từ tách khỏi hắn, đầu lưỡi khéo
léo dần trượt từ cằm hắn xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên vòm ngực dầy rộng tráng kiện của hắn.
Cùng lúc đó, đôi tay nhỏ của cô cũng không buông tha cho một tấc da thịt hay một sợi tóc tơ nào của Trần Tín, động tác này khiến toàn thân hắn run khẽ, cơ thể cũng bắt đầu thả lỏng theo thời khắc nhạy cảm.
Đang hành sự hừng hực khí thế thì hắn bất thình lình chõ vào một câu: “Những thứ này, đều là nàng đọc được trong sách sao?”
Ngón tay Văn Đan Khê khựng lại một chút, cô cười thầm trong lòng, khép hờ hai mắt gật nhẹ đầu.
Trần Tín thở hổn hển than thở: “Người biết nhiều chữ quả là lợi hại, hai ta đọc chung một cuốn sách, mà ta lại không hiểu nhiều bằng nàng.”
Văn Đan Khê: “…”
“Còn nữa ta, ta không uống thuốc.”
“Ừ, ta biết.”
“Ta…” Trần Tín chợt thấy chán nản, lỡ đâu hắn không làm được thì sao? Cô có ghét bỏ hắn hay không đây.
Văn Đan Khê mở mắt ra, quan sát thật kỹ sắc mặt Trần Tín, trong đầu bỗng hiện lên một suy đoán: Lẽ nào là do trải nghiệm hồi bé của hắn có chút trở ngại?
Tuy lòng thì nghĩ thế nhưng cô vẫn không thể hiện ra mặt, vẫn lấy tay nhẹ nhàng xoa lưng hắn, thở gấp hơn rồi dùng giọng mê hoặc khích lệ hắn: “Nhị Tín, chàng không cần uống thuốc cũng rất lợi hại.”
Trần Tín nửa tin nửa ngờ: “Thật sao?”
“Thật.”
Trần Tín vẫn còn lo: “Nhưng mà lúc bé “Chỗ đó” của ta từng bị Đinh Bình dùng pháo đốt, sau đó đùi lại bị nước sôi dội lên… Không biết có hỏng hay không, ta chưa từng thử.”
Văn Đan Khê nghe xong thì nhói lòng, tay cô dịu dàng sờ lên đầu gối hắn, rồi dịch lên đôi chút sờ vào bắp đùi săn chắc nhẵn nhụi. Lúc tới gần nơi đó thì quả nhiên sờ thấy hai vết sẹo, cô đưa tay vỗ về nơi đó hết sức dịu dàng, Trần Tín bỗng giật lên mất tự chủ, tiếng hít thở càng nặng nề hơn.
“Không hỏng đâu, không tin chàng cứ thử xem.”
Trần Tín đáp đầy hân hoan: “Được.”
Tay Văn Đan khê dạo quanh nó một vòng rồi từ từ dừng lại.
Trần Tín cảm thấy chưa đủ, bẹp miệng khẩn cầu: “Đan Khê, nàng làm như lúc nãy được không?”
Văn Đan Khê thở dốc nói: “Ta biết nhiều chữ hơn chàng, sách cũng đọc nhiều hơn, chàng cứ làm theo lời ta bảo được không?”
Cô vốn dĩ muốn bị động một chút, ngượng ngùng một chút, cơ mà xem ra, hôm nay cô không yên tâm giao quyền chủ động cho cái tên đần thối này rồi, kẻo hắn lại
“Mò không thấy đường, đấm đá lung tung”, tới cùng người chịu khổ chỉ có mình cô thôi. Vì theo sự đo đạc của tay, có lẽ kích thước của “Tiểu Nhị Tín” cực đáng sợ, mà sức hắn thì rõ là dã man.
Trần Tín suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Được, ta nghe theo nàng hết.”
Trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ, mình đã biết được sáu trăm chữ, tại sao không thể hiểu thấu hết quyển sách đó chứ.
“Nào, chàng làm theo ta, bắt chước động tác của ta đây.” Văn Đan Khê cầm lấy tay hắn đặt tới ngực mình, giọng cô có một thứ ma lực ghê gớm khiến cho người ta mất kiểm soát, chìm đắm vào.
Trần Tín thần hồn điên đảo, đáp: “Ừm.”
Ngón tay của cô vuốt dọc từ vùng nhạy cảm của nam nhân xuống dưới, từ mang tai rồi đến cổ, sau đó lướt xuôi xuống vòm ngực, bụng, tới bắp đùi rồi đầu gối. Sau đó dùng chiếc lưỡi nóng ướt át nhẹ nhàng hôn lên mặt và môi hắn.
Thân thể Trần Tín nhẹ rung động theo từng động tác của cô, giật lên sảng khoái. Cơ thể của hắn ngày một mẫn cảm, tựa như huyền cầm dưới sự khiêu khích linh hoạt của ngón tay cô mà tấu vang một bản nhạc tuyệt đẹp. Tay hắn cũng bắt đầu học theo động tác của cô một cách vụng về, đôi bàn tay thô ráp du ngoạn trên làn da mềm mại trắng trẻo của cô. Mỗi lần vuốt ve sẽ khiến hắn sung sướng hơn một lần, hóa ra thân thể của nữ nhân lại mềm mại ấm áp, xinh đẹp đến mức này!
Dần dần, động tác của hắn càng lúc càng mạnh hơn, càng lúc càng thành thạo hơn. Hai người vỗ về nhau, mỗi tấc da thớ thịt đều gào thét chờ mong.
Ngay thời khắc quan trọng này thì Trần Tín lại kêu lên: “Nó, nó đứng lên rồi….”
Bấy giờ hắn đã tự thông suốt, dựa vào bản năng của nam nhân và tý kiến thức sơ sài học được trong sách cũng biết được nên làm gì tiếp.
“Đan Khê, nàng đau thì cứ nhéo ta, ta, ta sẽ từ từ… Nhưng sao nó lại càng lúc càng lớn thế.”
… Quá trình này có thể lấy chuyện Võ Lăng Nhân lạc chốn đào nguyên để hình dung: “Ban đầu cực hẹp, đi thêm mấy bước thì lại rộng mở thông suốt.”
… Trần Tín gắng hết sức khống chế sức lực của mình, rất sợ cô đau quá mức. Văn Đan Khê khẽ cắn môi, rồi cơn đau lúc đầu qua đi, tiếp sau đó là một cơn khoái cảm kỳ diệu. Miệng cô phát ra tiếng rên rỉ rời rạc. Trong lúc đó còn không quên khích lệ: “Nhị Tín, chàng thật lợi hại.”
Trần Tín được khích lệ nên động tác càng thuần thục chính xác hơn.
Hắn vừa nỗ lực cày bừa, vừa chăm chỉ dò xét thần sắc của cô, nếu cô có vẻ sung sướng thì hắn sẽ giữ nhịp điệu ban đầu, nếu chân mày cô khẽ chau thì hắn sẽ thả lỏng động tác.
Cả căn phòng tĩnh lặng dưới ánh nến chập chờn. Trên chiếc màn lụa in bóng hai người đang quấn chặt lấy nhau. Thế rồi trong phòng bỗng vang lên tiếng nước chảy tí tách, tựa như tiếng cành trúc gõ nhẹ lên mặt suối.
Hơi thở của Trần Tín ngày một trầm đục, trong cổ họng phát ra tiếng gầm thấp như dã thú. Miệng hắn vẫn gọi tên Văn Đan Khê không ngớt. Một lát sau, hắn chợt cảm thấy toàn bộ cơ thể kéo căng lên, rồi một dòng suối tuôn trào về phía thảo nguyên huyền bí. Hai người như đang bay bổng trên mây, có cảm giác như đã thoát xác thành tiên.
Cả người hắn mềm nhũn ra nằm sấp lên người cô, hắn chưa bao giờ cảm thấy yếu ớt như lúc này, cũng chưa bao giờ trải qua loại sung sướng cực hạn không thể diễn tả như lúc này. Mãi tới bây giờ, hắn mới cảm giác được mình đã thật sự có được cô, đó là một loại chiếm hữu vô cùng chân thật.
Trần Tín đột nhiên cảm thấy đời mình quá viên mãn. Như thể một lỗ hổng nào đó dưới đáy lòng mà bình thường hắn hoàn toàn không để ý tới, hoặc có nhưng cố phớt lờ, giờ đây nơi đó đã được lấp đầy. Thể xác và tinh thần đều sôi trào tới đỉnh điểm. Con thú nhỏ ngủ quên trong thân thể hắn bị đánh thức, toàn thân bùng nổ một thứ sức mạnh mới, một loại cảm giác mới.