Edit: Yunchan
Hai ngày nữa lại qua, áo bông, giày bông và bao tay của Trần Quý Hùng cũng may xong, Văn Đan Khê ngẫm lại một chút rồi quyết định đích thân mang tới.
“Là Đan Khê à, trời rét thế này sao con lại chạy tới đây.” Trần Quý Hùng thấy Văn Đan Khê tới thăm mình thì không khỏi kinh ngạc.
Văn Đan Khê cười dâng đồ lên, Trần Quý Hùng than thở với vẻ mặt cảm khái: “Đúng là cô nương tốt, suy nghĩ thật chu đáo.”
Văn Đan Khê thấp đầu đáp: “Nghĩa phụ, mấy ngày nay con hơi khó chịu nên có phần chểnh mảng, xin người đừng để ý.”
Trần Quý Hùng cười sang sảng: “Con coi con nói kìa, ta là người vô lý như vậy sao. Đứa nhỏ như con thật là, cái gì cũng tốt, ngay cả suy nghĩ cũng tỉ mỉ. Con phải học nhóc Tín đi, suy nghĩ mọi chuyện đơn giản vào.”
Sau đó Văn Đan Khê nán lại trò chuyện với Trần Quý Hùng một lát mới về phòng.
Vào giờ cơm tối, Trần Tín trở về còn bưng theo một cái hộp. Hắn dương dương đắc ý chỉ chỉ cái hộp nói: “Nương tử, hôm nay ta nói với Nhị đệ là ta muốn viết một quyển sách. Nhị đệ liền tìm cho ta cả xấp giấy Tuyên Thành tốt nhất, còn nói sau này khắc giúp ta nữa.”
Văn Đan Khê ngạc nhiên, cô chỉ cho là hắn nói chơi thôi, ai mà ngờ người này lại muốn viết sách thật chứ.
Trần Tín lảm nhảm một mình: “Đặt tên gì thì hay nhỉ? Gọi là “Bí thuật nuôi con” hay là “Cây củ cải nở hoa” đây?”
Văn Đan Khê chen vào: “Cứ gọi là “Nhóc Tiểu Tín kỳ ngộ ký” đi.”
Trần Tín lắc đầu nghiêm trang: “Ta lại nghĩ “Cây củ cải nở hoa” hay hơn.”
Trần Tín nói xong thì cầm bút lên viết nắn viết nót mấy chữ này trên trang đầu tiên, dưới góc phải còn đệm thêm tên tác giả: Văn Đan Khê Trần Tín.
Văn Đan Khê nhìn thoáng qua, nói: “Nó là chàng viết, tại sao lại đề tên ta.”
Trần Tín giở ra cái mặt hiển nhiên: “Con là do chúng ta cùng nhau sinh, đương nhiên sách cũng phải cùng nhau viết.”
Văn Đan Khê quyết định không xía vào chuyện của hắn nữa, cứ để hắn mặc sức lăn qua lăn lại đi. Cô ngồi ở bên bàn đọc sách của mình, cũng chẳng hiểu nổi Tần Nguyên đang nghĩ gì, mấy ngày trước thì tặng đồ ăn, mấy ngày nay thì bắt đầu tặng sách, hơn nữa phần lớn là về trị quốc an bang, tu thân dưỡng tính. Chẳng qua, kiếp trước Văn Đan Khê coi đọc sách như ăn cơm, nên sách nào cũng đọc được tuốt. Loại sách này cô lại đọc tới say sưa.
Trần Tín viết hăng hái một hồi thì nghiêng đầu nhìn qua Văn Đan Khê, cô còn đang nghiêm túc đọc sách. Cúi đầu viết thêm mấy hàng rồi nhìn tiếp, cô lại đổi qua cuốn khác. Hắn bứt rứt ngồi ngọ nguậy trên ghế, kêu khẽ: “Nương tử.”
Văn Đan Khê ừ một tiếng, đáp mà không ngẩng đầu: “Chàng viết tiếp đi.”
Trần Tín mất mác trong lòng, hắn ném bút tới trước mặt cô, định đọc sách cùng cô, khổ nỗi chưa đọc được mấy dòng mắt đã ríu lại. Hắn vò đầu bứt tai, vặn tới vặn lui. Rốt cuộc hắn cũng đợi được cơ hội, chớp thời cơ cô đứng dậy đổi sách, hắn cấp tốc ngồi vào chỗ của cô, Văn Đan Khê lơ đãng ngồi luôn xuống đùi hắn. Trần Tín được nước cười khì khì, rõ là đã thực hiện được gian kế.
Văn Đan Khê cười hỏi: “Chàng không viết “Cây củ cải nở hoa” của chàng à?”
Trần Tín hôn chóc chóc mấy cái lên mặt cô, rồi kề mặt vào mặt cô. Đương lúc hai người đang đùa loạn lên thì chợt nghe ngoài phòng có tiếng đập cửa, Trần Tín không nỡ buông vợ ra, miệng càm ràm: “Khuya lắm rồi có chuyện gì hả?”
“Tướng quân, là thuộc hạ, Hạ hắc tử đây, lão Ngũ với vợ hắn đánh nhau! Ngài đi giảng hòa giúp với!”
“Cái gì?” Trần Tín bất giác cao giọng, mới thành thân mấy ngày đã đánh nhau rồi à. Văn Đan Khê cũng nghe thấy, vội vã choàng áo khoác vào, chuẩn bị đi cùng Trần Tín.
Trần Tín khoát khoát tay ngăn cô lại: “Trời lạnh lắm, nhà đệ ấy lại loạn, nàng đừng đi thì tốt hơn, để ta đi coi thử, lát nữa bảo Ngũ đệ muội tới đây, nàng hỏi chút chuyện là được rồi.” Nói xong hắn theo Hạ hắc tử ra ngoài.
Văn Đan Khê ở trong phòng đợi, ngay sau đó đã nghe thấy tiếng bước chân vang dội vọng tới, đây không phải là tiếng bước chân của Trần Tín, mà hình như là của Đào Quyên Tú. Cô vội vàng mở cửa, thấy Đào Quyên Tú mặc áo ngắn đầu tóc bù xù chạy xộc vào, đằng sau còn có hai nha đầu. Văn Đan Khê gọi Xuân Thảo dẫn hai nha đầu sang phòng kế bên để nghỉ tạm, còn cô thì kéo Đào Quyên Tú vào phòng, dịu giọng hỏi: “Hai người làm sao vậy? Sao lại gây tới nỗi này?”
Đào Quyên Tú thở phì phì ngồi uỵch xuống ghế, mặt cáu gắt la ầm lên: “Đại tẩu, ta hết sống nổi rồi, hôm nay ta tới nói với tẩu một tiếng, ngày mai ta sẽ hòa ly (*) với tên khốn đó. Hắn nói tiếng người mà không phải người, ăn cơm người mà không thải phân người!”
(*) Ly hôn.Văn Đan Khê giật nảy trong lòng, vội vàng khuyên: “Muội đừng nói chuyện hòa ly ra ngoài, đây không phải chuyện chơi đâu, hai người sống với nhau ít nhiều cũng sẽ có va chạm sứt mẻ, răng lưỡi còn hay cắn nhau nữa mà.”
Đào Quyên Tú ầng ậng nước mắt, cô lắc đầu kiên quyết: “Đại tẩu đừng khuyên ta nữa, ta biết tẩu có ý tốt. Nhưng ta đã quyết định rồi, đây không phải chuyện nhỏ, Đào Quyên Tú dù có phải đi làm ni cô, cũng không thèm lấy người như vậy nữa, coi như mắt ta mù.”
Văn Đan Khê bỗng có chút sốt ruột: “Quyên Tú, sao muội lại mắng lão Ngũ là tên khốn, muội nói rõ ngọn ngành cho tỷ nghe đi.”
Đào Quyên Tú bèn kể lại nguyên nhân gây gỗ, tuy là người cởi mở nhưng cô cũng khó tránh khỏi đỏ mặt, ấp úng một hồi rồi mới lắp bắp nói: “Chính là…. Là đêm nay, hắn về sớm, sau khi cơm nước xong thì lôi ta đi ngủ, lúc đó… tên khốn này, thủ pháp của hắn thành thạo hơn lúc thành thân rất nhiều, hơn nữa… còn đủ thể loại, ta hỏi hắn xảy ra chuyện gì? Hắn ấp úng không nói nên lời, ta cứ tra khảo suốt, hắn lại đột nhiên nổi giận, nói chuyện này không phải chuyện ta nên hỏi, còn nói ta không giữ phụ đức… Vậy là hai chúng ta cãi nhau. Tẩu, hắn còn nói, trước đây hắn lấy ta, vì thấy ta không có tâm địa xấu xa, không nhỏ mọn như mấy người đàn bà khác, bằng không, hắn đã lấy một nữ nhân xinh đẹp rồi. Tẩu, tẩu nghe hắn nói đi, lúc chúng ta làm mai, nhà chúng ta có lừa gạt hắn gì đâu, trước đây hắn đâu nói gì, bây giờ lại quay ra chê ta xấu!”
Đào Quyên Tú càng nói càng kích động, cuối cùng rầm một tiếng đứng bật dậy, gạt phăng nước mắt, căm hận nói: “Được rồi, ta nói xong hết rồi, bây giờ ta về nhà mẹ đẻ, ta xấu thì sao hả, ta cũng được cha mẹ nuôi lớn, hắn lấy quyền gì nhục mạ ta! Ta cứ tưởng hắn không giống những nam nhân khác, nhưng nào ngờ nam nhân trong thiên hạ đều cùng một giuộc như nhau, chỉ biết nhìn mặt mũi nữ nhân! Mới thành thân chưa được được mấy ngày mà hắn đã mò tới kỹ viện tìm hoa đẹp, nếu ta không hòa ly, thì sau này làm sao sống nổi?!”
Văn Đan Khê nhanh chóng chắt lọc thông tin mấu chốt từ mớ tự thuật lộn xộn của Đào Quyên Tú, khi nghe thấy Đào Quyên Tú nói Mặt Thẹo đi tìm kỹ nữ, cô lập tức lắc đầu dứt khoát: “Quyên Tú, điểm này muội vu oan cho lão Ngũ rồi, đệ ấy tuyệt đối không đi tìm kỹ nữ đâu.”
Đào Quyên Tú gục đầu xuống, thấp giọng nói: “Tẩu, tẩu cũng là người từng trải, vậy tẩu nói thử xem, hôm qua hắn còn lóng ngóng tay chân, vậy mà hôm nay lại cứ như biến thành người khác ấy, làm gì cũng thông đường thuộc bước, miệng còn nói mấy câu hạ lưu, tẩu nói coi hắn học được ở đâu? Ta không tin kỹ nữ chỉ dạy hắn bằng miệng!”
Văn Đan Khê tự dưng cảm thấy một đàn quạ đen bay vụt qua đầu, hiện tại cô đã biết mấu chốt vấn đề nằm ở đâu. Trong đầu thầm rủa cái tên Trần Tín đần thối, toàn thích gây chuyện linh tinh.
Cô định thần lại,
nói với Đào Quyên Tú bằng giọng bình tĩnh: “Như vậy đi, Ngũ đệ muội, muội cứ nghỉ ở chỗ tỷ trước, lát nữa tỷ sẽ bảo đại ca muội hỏi lại lão Ngũ, hỏi rõ rồi thì bảo đệ ấy cho muội một câu trả lời thỏa đáng.”
Đào Quyên Tú lắc đầu: “Không, muội muốn về nhà mẹ.”
Văn Đan Khê thành khẩn khuyên nhủ: “Muội hãy suy nghĩ kỹ lại đi, muội về như vậy Đào thúc sẽ nghĩ sao? Họ hàng láng giềng sẽ nghĩ sao? Muội quên trước đây họ chỉ chờ để chế giễu muội thôi sao. Chúng ta không thể để họ được như ý đúng không?” Nói tới đây, Đào Quyên Tú bất giác hơi do dự.
Văn Đan Khê bồi thêm: “Ngũ đệ muội, muội cứ việc yên tâm. Tỷ và đại ca của muội đều là người vì lý bất vị thân, nếu bọn tỷ điều tra ra lão Ngũ thật sự làm loại chuyện bẩn thỉu này, thì bọn tỷ tuyệt đối không tha cho đệ ấy. Không cần muội nói, tỷ cũng ủng hộ muội hòa ly, loại nam nhân này chính tỷ còn không thèm. Tỷ cũng là người được cha mẹ sinh ra rồi nuôi lớn, dựa vào đâu mà để cho tên nam nhân xấu xa như thế chà đạp.”
Vành mắt của Đào Quyên Tú lại đỏ lên lần nữa, rốt cuộc cũng có người đứng về phía cô rồi. Lúc cô cãi nhau, bà vú với nha đầu thân cận của cô cứ hùa vào khuyên cô nhịn nhục, còn khéo léo nhắc nhở cô, bề ngoài cô thế này gả đi được đã cám ơn trời đất rồi, sao có thể hòa ly được chứ. Nữ nhân người ta đẹp như thiên tiên còn không giữ được chồng, huống chi là cô. Lúc đó tim cô lạnh như bị nhúng vào băng, khiến cô càng quyết tâm hòa ly. Bây giờ nghe Văn Đan Khê nói vậy, mặc kệ là thật hay giả, trong lòng cô vẫn thấy ấm áp.
Văn Đan Khê thấy Đào Quyên Tú chịu nghe lời mình, bèn nói: “Muội tới sương phòng phía Đông nghỉ ngơi chút đi, uống thêm hớp nước nóng nữa. Tỷ sẽ tới với muội ngay.”
Vừa nói vừa cầm bộ áo choàng của mình phủ lên cho Đào Quyên Tú. Đào Quyên Tú ngoan ngoãn đi nghỉ. Văn Đan Khê chờ một lát thì nghe thấy tiếng bước chân vội vàng của Trần Tín trở lại.
Hắn vừa vào cửa đã chửi ầm lên: “Tên ngu dốt này, có tý chuyện mà gây cho gà bay chó sủa. Ngũ đệ muội bảo hắn ăn ngay nói thật có gì sai. Không phải vợ chồng son nên đọc chung với nhau sao!”
Hiện tại Văn Đan Khê cũng không muốn trách hắn, chỉ nói với vẻ bất đắc dĩ: “Vậy chàng bảo Ngũ đệ tới nói rõ với Ngũ đệ muội không được sao? Đệ ấy ở đâu rồi?”
Trần Tín hừ nặng một tiếng: “Đang mượn rượu giải sầu.”
Văn Đan Khê hận không thể gọi Mặt Thẹo tới trước mặt để dạy cho một trận, nhưng lý trí của cô đã lập tức ngăn cô lại. Đây là cổ đại lễ nghi nghiêm ngặt, người làm tẩu như cô không thể quản lý trực tiếp chuyện phòng the của nhà tiểu thúc được. Việc này chỉ có thể nói thông qua Trần Tín thôi.
Cô suy nghĩ một hồi, rồi kể lại cho Trần Tín nội dung chính lời oán trách của Đào Quyên Tú, đoạn nghiêm túc phê bình cũng như xét lại mình: “Hai người xảy ra chuyện này, chủ yếu là do không hiểu nhau, ngàn người là ngàn suy nghĩ, có ai biết được thuật đọc tâm, mình không nói rõ thì người khác làm sao biết được? Chuyện gì cũng giấu nhẹm trong lòng rồi để mặc cho người khác đoán, người khác đoán sai, mình chịu oan ức, vậy nói xem phải trách ai đây? Còn một điểm Ngũ đệ làm quá đáng, đệ ấy và Ngũ đệ muội đã biết mặt nhau trước khi thành thân, bề ngoài đối phương ra sao chẳng phải đệ ấy đã biết rõ rồi sao? Nếu đệ ấy cưới người ta rồi thì phải đối xử với người ta thật tốt, làm sao tới lúc cãi nhau lại lôi chuyện tướng mạo của người ta ra mà nói chứ? Chàng nói cho đệ ấy biết, bất kể là nữ nhân rộng lượng hơn, hào phóng hơn cũng không thể dễ dàng tha thứ cho người xỉ vả tướng mạo của mình, nhất là chồng mình thì lại càng không thể. Đây gọi là sát muối lên vết thương của người ta, đây là chuyện mà người chồng nên làm sao? Đệ ấy cũng đừng nói gì mà nam nhân không quan tâm tới thứ này, nam nhân là nam nhân, nữ nhân là nữ nhân. Giả như nữ nhân bọn ta nói nam nhân ở trên giường không được, thì nam nhân các người có thẹn quá hóa giận hay không, có nổi trận lôi đình, tức tới muốn giết người hay không? Chàng xem mỗi một người đều có vùng giới hạn không thể vượt qua. Được rồi, lúc chàng chuyển lời đừng bảo là ta nói, hiểu không?”
“Ừ ừ, ta hiểu rồi.” Trần Tín vội vàng gật đầu.
Văn Đan Khê nói hết một tràng vẫn chưa thỏa lòng, sau đó lại bổ sung một câu với cái miệng đã khô ran: “Chúng ta đều là người thường, chẳng ai lớn lên là Thiên Tiên cả, mà dù có thì lẽ nào mãi mãi không già sao? Hai người làm vợ chồng chủ yếu là do hợp tính tình. Đệ ấy nên thấy mình đang có gì, chứ đừng luôn nghĩ mình đang thiếu gì.”
Trần Tín gật đầu lia lịa: “Nương tử, ta phải đi truyền lời cho hắn đây. Nàng ở nhà chờ ta.” Nói rồi hắn chạy vội đi.
Văn Đan Khê ngồi xuống, hớp miếng trà xanh, việc của đại tẩu thật là khó làm. Mới hôm qua cô còn lo lắng chuyện này, vậy mà hôm nay đã xảy ra chuyện. Song Văn Đan Khê đã tự vực mình dậy ngay lập tức: “Đại tẩu có khó làm hơn cũng chẳng bằng làm dâu. Chí ít hiện tại mình có thể đường hoàng dạy dỗ họ.”
Qua một lúc lâu, chỉ thấy Trần Tín đeo cái mặt rối rắm về phòng.
Văn Đan Khê vội hỏi: “Sao rồi? Ngũ đệ có nghe lời chàng nói không?”
Trần Tín nói với giọng oán hận: “Nghe rồi, hắn đi tìm vợ xin lỗi rồi.”
Lòng Văn Đan Khê nhẹ đi, nở nụ cười, hỏi: “Chẳng phải tốt sao? Mây đen bay mất rồi.”
Nào ngờ Trần Tín lại nghiến răng nói: “Tên khốn đó, hắn chọc quê ta!”
Văn Đan Khê ngẩn ra, hỏi vội: “Chọc gì?”
Trần Tín ngồi xị ra trên ghế, ánh mắt tan rã: “Ta nói với hắn mấy đạo lý đó, hắn cũng chịu nghe. Cuối cùng hắn còn nói “Thảo nào huynh với tẩu chưa bao giờ cãi nhau, hóa ra là do tẩu rộng lượng sáng suốt, chưa từng nói huynh ở trên giường không được.” Nàng coi hắn nói chuyện kiểu đó đó, nếu ta không được thì sao làm ra hài tử?”
Quạ đen lại vụt qua đầu Văn Đan Khê thêm trận nữa, cái tên Mặt Thẹo này, chẳng biết nhận xét thế nào nữa.
Văn Đan Khê vội xoa dịu Trần Tín: “Nhị Tín, đừng nghe đệ ấy nói mò, đệ ấy rõ ràng đang ganh với chàng.”
Trần Tín xua xua tay, nghiêm mặt nói: “Ta rõ mà, nam nhân ế lâu năm rất dở hơi. Ta phải khẩn trương giục Nhị đệ cưới một người vợ. Nếu đệ ấy mà dở hơi, há mồm chửi người, ai chịu nổi.”
Trần Tín vừa dứt câu, thì chợt nghe ngoài cửa vọng vào giọng của Tần Nguyên: “Đại ca có ở nhà không?
Trần Tín giật bắn nhảy tót khỏi ghế, hai vợ chồng không khỏi hai mặt nhìn nhau.