Edit: Yunchan
Văn Đan Khê trừng mắt lườm Trần Tín, nhỏ giọng: “Chàng tiếp đi, ta mặc kệ.” Nói rồi quay ngoắc người đi thẳng vào buồng trong.
Trần Tín chẳng thể làm gì hơn đành đáp: “Vào đi, vào đi.”
Hai nam nhân to nhỏ ở phòng ngoài một hồi, Tần Nguyên mới đứng dậy cáo từ. Đợi Trần Tín về phòng rồi, chuyện Văn Đan Khê làm trước hết chính là nhéo lỗ tai hắn.
Trần Tín nhe răng trợn mắt hỏi: “Nương tử, nàng làm cái gì vậy?”
“Chàng nói thử coi? Là ai gây ra chuyện hả? Lúc nãy ta bận xử chuyện của hai người họ, không có thì giờ nói lý với chàng, bây giờ chúng ta tính sổ.”
Trần Tín nghẹo đầu tru lên: “Ta sai rồi không được sao? Sau này ta không tặng đồ bậy bạ cho họ nữa đâu. Nương tử tha mạng!”
Trần Tín cầu xin một lúc lâu, Văn Đan Khê mới buông tay ra, thờ ơ hỏi: “Nhị đệ nói chuyện gì với chàng? Đệ ấy không tìm chàng tính sổ đó chứ?”
Trần Tín phồng má, xoa lỗ tai lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ sang đây xem Ngũ đệ với Ngũ đệ muội tý thôi.”
Văn Đan Khê sực nhớ ra hình như việc này vẫn chưa xong, bèn chép miệng nói: “Không biết hai người đó thế nào rồi?”
Trần Tín cười bí hiểm: “Hì hì, Ngũ đệ làm theo lời ta nói, lấy sách ra đọc chung với Ngũ đệ muội.”
Văn Đan Khê: “…”
Lúc ngủ, Trần Tín vẫn lân la lấy lòng cô: “Nương tử, để ta xoa xoa chân, đấm đấm lưng, gãi gãi ngứa cho nàng nhé.”
Văn Đan Khê hừ một tiếng, quay người đưa lưng về phía hắn. Trần Tín tưởng là cô vẫn không thèm để ý tới mình, nên có hơi ủ rũ. Ai ngờ Văn Đan Khê lại thả nhẹ cho một câu: “Đấm nhanh lên coi.”
Trần Tín mừng húm, đáp ngay tắp lự: “Được được, làm ngay đây.”
Trần Tín vừa đấm vừa gãi, hầu hạ cô rất chi là thoải mái, rồi hai người lại ôm nhau ngủ như trước.
“Nương tử, nàng là nữ nhân tốt nhất trên đời. Ai cũng không bằng nàng.”
“Ừ, nói hay, tiếp đi.” Văn Đan Khê đổi tư thế khác, hờ hững nói.
Trần Tín ậm ờ một hồi, rồi đổi cách khen khác: “Nương tử nàng là nữ nhân may mắn nhất, vì nàng có một người chồng tốt, ai cũng không bằng.”
“Xì.”
…
Hôm sau là một ngày đầy mây, gió Bắc gào rít, ráng đỏ giăng đầy. Thời tiết càng ngày càng lạnh, vừa mới ăn xong điểm tâm thì có binh sĩ báo lại rằng, trong thành Dịch Châu có rất nhiều lưu dân tới, nam nữ già trẻ đều có đủ, ai nấy đều ăn mặc phong phanh, xanh xao vàng vọt. Tần Nguyên tìm Trần Tín và Văn Đan Khê thương nghị, sau đó quyết định phái người quét dọn những nhà trống trong thành, ngoài ra còn dựng lều cứu tế ở các hướng đông tây nam bắc để phát cháo cho lưu dân.
Ban đầu Tần Nguyên muốn để các phú hộ trong thành quyên tiền, nhưng Văn Đan Khê lại nói, những nhà đại phú hộ trong thành Dịch Châu đã chạy hết khi Thát tử vào thành, hiện tại những người mới chuyển vào toàn là trung tiểu thương, của cải không nhiều, quyên tiền nhiều lần sẽ không chịu nổi. Hơn nữa lưu dân cũng không nhiều lắm, hiện nay họ còn có thể cung ứng được, khoan hãy phiền tới những người này. Tuy thế, Văn Đan Khê vẫn cho người đặt một rương quyên góp ở trước cửa phủ nha, kêu gọi cư dân trong thành quyên tặng quần áo cũ không dùng nữa. Từng người quyên tặng bất luận nhiều hay ít đều được phát một tấm thẻ bài vinh dự. Mấy ngày liền gặt hái cũng khá nhiều, chí ít lưu dân cũng không cần lo tới chuyện quần áo mùa đông nữa.
Lại hai ngày trôi qua, trời đã quang đãng hơn, Văn Đan Khê ở suốt trong nhà nên khó chịu, bèn quyết định dẫn Xuân Thảo và Xuân Phương đi dạo một lát, tiện thể tới lều cứu tế tham quan chút đỉnh. Những dân chạy nạn vừa nghe nói phu nhân tới, thoáng cái đã kéo tới thật đông.
Xuân Thảo và Xuân Phương sợ họ đụng phải Văn Đan Khê, vội vã kêu: “Đừng xô đẩy, phu nhân đang có thai, mọi người cẩn thận một chút.”
Đám đông lập tức tản ra ngoài, nhao nhao lên: “Phu nhân thật là lòng dạ Bồ Tát, chúng tôi đi qua nhiều châu huyện như vậy, chỉ có phu nhân không đuổi chúng tôi ra ngoài, còn cho chúng tôi cơm ăn với quần áo mặc.”
Văn Đan Khê cười hiền hòa: “Mọi người đừng lo nghĩ, Dịch Châu của chúng ta tuy không giàu có, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn mọi người ăn đói mặc rách. Quan phủ đang phái người sửa nhà, mấy hôm nữa sẽ chuyển từng nhóm mọi người vào, tới lúc đó sẽ coi tình hình của từng người để tìm việc làm, sống qua mùa đông này trước đã, tới khi trời lập xuân, đất trong thành còn rất nhiều, chỉ cần chịu khó thì sẽ không đói.”
Mọi người vừa nghe có nhà còn có cả việc làm thì càng kích động hơn, xôn xao bàn tán.
Lúc này một người đàn ông độ chừng ba mươi tuổi cố chen qua vòng người, nói với giọng không mạch lạc lắm: “Phu nhân, chúng tôi không phải là người hết ăn lại nằm, tất cả mọi người đều vì gặp thiên tai hoặc nạn cướp mới bất đắc dĩ rời quê hương, nếu có thể sắp xếp việc làm cho chúng tôi thật, thì chúng tôi hứa nhất định sẽ làm tốt.”
Những người còn lại cũng kích động phụ họa: “Đúng đúng.”
Rồi một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi áo quần lam lũ cũng ngập ngừng chen lên, do dự hỏi: “Phu nhân, việc gì chúng tôi cũng làm được. Quan phủ phân việc xin đừng quên những phụ nhân chúng tôi.”
Văn Đan Khê vẫn tươi cười nói: “Yên tâm, chúng ta sẽ từ từ sắp xếp.”
Không khí ở đây không thoáng lắm, cô chỉ ở lại chốc lát đã cảm thấy hơi khó chịu, bèn vịn tay Xuân Thảo chuẩn bị ra về.
Cả bọn vừa định về, thì chợt thấy Trần Tín sải bước đi về hướng này.
Hắn sải bước thật dài tới trước mặt Văn Đan Khê, rồi giở giọng càm ràm: “Trời lạnh thế này nàng chạy ra đây làm gì? Nếu có sơ sảy gì thì phải làm sao đây?”
Văn Đan Khê nhìn hắn cười: “Ta đâu dễ hỏng như vậy, vả lại ra ngoài đi lại cũng tốt cho cơ thể.”
Trần Tín hừ một tiếng phản đối, không quan tâm tới ánh mắt của mọi người, một tay vòng qua đỡ lấy hông cô, tay còn lại thì nắm tay cô, dìu cô đi thật cẩn thận. Bọn Xuân Thảo thì cúi đầu đi theo sau.
Đúng lúc này, trong lều có một lưu dân kêu lên: “Nhìn mau, nam tử cao to kia chính là Trần tướng quân đó.”
Có người khen: “Tướng quân thật là oai phong.”
Có người lại nhỏ giọng thầm thì: “Nhưng tại sao mắt của ngài ấy lại màu xanh thế?”
Người nọ vừa dứt lời, lập tức có không ít người lườm nguýt hắn: “Xụyt… ngươi nói chuyện này làm gì hả?”
Tiếng xầm xì của mọi người thu hút sự chú ý của một người phụ nữ trong đám đông. Bà ta trố mắt một hồi, sau đó bỗng nhiên đứng bật dậy, dạt mạnh đám đông ra, chạy thật nhanh về hướng nhóm Văn Đan Khê vừa đi.
Những người trong lều nhìn người phụ nữ này ngạc nhiên, chẳng ai đoán được bà ta muốn gì.
Trần Tín dìu Văn Đan Khê vừa đi vừa trò chuyện, tất nhiên đi khá chậm. Chẳng bao lâu, người phụ nữ kia đã đuổi kịp. Xuân Thảo ngoái đầu, kinh ngạc hỏi: “Vị đại thẩm này, thẩm theo chúng tôi làm gì?”
Nghe thấy động tĩnh, Trần Tín và Văn Đan Khê bất giác quay người lại, Văn Đan Khê không có gì khác thường, nhưng Trần Tín lại giật mình. Người phụ nữ kia nhìn Trần Tín mà mừng rỡ cùng cực, đôi môi khô nẻ mấp máy cả buổi mới kích động thốt ra một câu: “Lập Hổ, là con thật sao!” Nói rồi bà ta rơi nước mắt lã chã, khóc không thành tiếng.
Sắc mặt Trần Tín đã trắng bệch, đôi mắt màu biển lóe lên tia sáng cực kỳ phức tạp. Tầm mắt Văn Đan Khê đảo qua lại giữa hai người, nhìn tình hình này cô đã biết chuyện gì xảy ra.
Người phụ nữ này trạc bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo bào rộng thùng thình, tuy bề ngoài cáu bẩn nhưng tướng mạo không tồi. Nhìn kỹ lại, ngũ quan của bà ta còn có phần tương tự Trần Tín.
Người phụ nữ che mặt co người rũ ra trên đất, khóc tức tưởi. Bọn Xuân Thảo và Xuân Phương đưa mắt liếc trộm hai người, nhất thời không biết đối phó thế nào. Nhìn qua Trần Tín, lúc này đã đứng chôn chân tại chỗ hệt như tượng đá. Văn Đan Khê kéo nhẹ tay áo hắn, dịu giọng nhắc nhở: “Nhị Tín, vị thẩm này là người quen của chàng phải không?”
Trần Tín như người vừa tỉnh mộng, lúc đầu hắn vừa gật vừa lắc, sau đó như phải hạ quyết tâm rất lớn, hắn chậm rãi thả tay Văn Đan Khê ra, bước thật chậm thật chậm về hướng người phụ nữ đang ngồi trên đất, rõ ràng chỉ vài chục bước nhưng hắn lại đi
rất lâu.
Hắn lưỡng lự một chút, rồi cúi người xuống nâng người phụ nữ dậy, run giọng nói: “Đứng lên đi.”
Người phụ nữ kia xoa xoa vành mắt đỏ gay, thuận thế cầm lấy tay Trần Tín nói: “Lập Hổ, con hãy tha thứ cho mẹ. Năm đó mẹ không còn cách nào khác, tên nam nhân kia nghe nói chuyện trước kia của con, sợ con… gây bất lợi cho hắn, kiên quyết không cho mẹ mang con theo, cuối cùng mẹ mới… Sau đó mẹ rất hối hận nên quay lại tìm con, nhưng không thấy con đâu nữa.”
“Thật sao?” Trần Tín chẳng có ý kiến gì với lời giải thích của bà, trên mặt lại để lộ nụ cười nhạt mỉa mai.
Người phụ nữ vội vã phân trần: “Là thật, mẹ thật sự đã quay lại tìm con.”
Trần Tín lắc đầu buồn bã: “Dù không tìm, thì cũng chẳng sao cả. Mọi chuyện đều qua hết rồi. Bà đứng lên đi.” Nói đoạn hắn khựng lại một chút, dặn dò Xuân Thảo: “Ngươi đỡ bà vào cửa sau rồi tiếp đãi chu đáo.”
Xuân Thảo nhận lệnh.
Trần Tín quay lại bên cạnh Văn Đan Khê, bàn tay rộng lớn siết chặt lấy bàn tay ấm áp của cô. Văn Đan Khê thấy tay hắn lạnh lẽo tới khó tả, vội lo lắng hỏi: “Nhị Tín. Chàng không sao chứ?”
Trần Tín lắc đầu, cười miễn cưỡng: “Không sao, trời rất lạnh. Chúng ta về mau thôi.”
Lều cháo cách Trần phủ cũng không xa, nên chẳng bao lâu họ đã về tới nhà.
Sau khi về đến nhà, Trần Tín vẫn còn bộ dạng mất hồn mất vía, đứng ngồi không yên. Văn Đan Khê muốn khuyên hắn cũng không biết mở lời thế nào, nên đành phải nói: “Nhị Tín, trời rét lắm, chàng đi xem nghĩa phụ có cần thêm thứ gì hay không đi?”
Trần Quý Hùng là trưởng bối mà hắn thân thiết nhất, hơn nữa còn là một ông lão dầy dặn trường đời, có lẽ có ông đứng ra khuyên bảo, Trần Tín sẽ dễ dàng tiếp thu hơn.
Trần Tín gật đầu đờ đẫn, thấp giọng nói: “Được, ta đi đây.”
Văn Đan Khê nhìn theo bóng dáng hồn bay phách lạc của hắn mất hút ở chiếc cổng vòm, rồi quay về phòng ngã ngồi trên ghế, hai tay xoa bụng dưới, đứa bé này thật là xui xẻo, từ sau khi mang thai, hết chuyện này lại chuyện khác kéo tới, hầu như không được yên tĩnh phút nào.
Người phụ nữ này, phải gọi là Đỗ thị, theo Trần Tín kể thì tên Đỗ Lập Hổ trước đây là theo họ mẹ, không biết tính tình của bà ra sao đây? Có điều, dù thế nào chăng nữa cô cũng không có cảm tình với người phụ nữ nỡ vứt bỏ đứa con do mình sinh ra, bất luận có nỗi khổ tâm gì cũng không thể thông cảm nổi. Cô cũng không hiểu được hành động của Đỗ thị, khi đó Trần Tín đã mười tuổi, đàn ông cổ đại trưởng thành sớm, mười bốn mười lăm tuổi là đã biết làm việc rồi. Hai mẹ con chịu đựng mấy năm sẽ dần tốt hơn. Nếu bà đã đau khổ nhiều năm như vậy, tại sao không thể kiên trì thêm chút nữa chứ?
Văn Đan Khê vừa suy nghĩ miên man vừa lật sách lung tung, một chữ cũng không nuốt nổi.
Đúng lúc này, chợt nghe Xuân Thảo ngoài cửa bẩm: “Phu nhân, vị phụ nhân hồi nãy muốn gặp người.”
Văn Đan Khê tỉnh trí lại, thản nhiên nói: “Để bà ấy vào đi.”
Không bao lâu sau, Đỗ thị đã dè dặt đẩy cửa đi vào, bước lên hành lễ: “Phu nhân.”
Văn Đan Khê đỡ bà dậy, nhất thời không biết phải xưng hô thế nào, ngập ngừng một chút mới nói: “Thẩm đừng khách sáo, lại đây ngồi đi.”
Đỗ thị ngồi xuống, Văn Đan Khê liếc mắt quan sát thật nhanh, lúc này Đỗ thị đã thay bộ đồ mới, sau khi trang điểm đơn giản thì cứ như hóa thành một người khác. Ngũ quan tú lệ, vóc dáng cân đối. Lúc còn trẻ hẳn cũng là một mỹ nhân. Chẳng qua, có lẽ do nghề nghiệp trước đây ảnh hưởng, nên ánh mắt đầu mày của bà vô thức ánh lên tia lẳng lơ lỗ mãng.
Đỗ thị cũng lặng lẽ đánh giá Văn Đan Khê, giờ khắc này, trong lòng bà mùi vị hỗn tạp, ngọt bùi cay đắng đều ồ ạt xộc lên đầu. Bà theo lưu dân trốn vào thành Dịch Châu, thứ nghe được nhiều nhất chính là sự tích của Tướng quân và phu nhân. Tướng quân dũng mãnh oai hùng, phu nhân thông minh nhân từ, và cả sự tích ân ái của họ. Bà nghe tới độ tai sắp mọc kén. Nhưng bất luận thế nào bà cũng không ngờ nổi, vị Tướng quân mà mọi người đều ca tụng lại chính là con trai của mình. Sau khi tên nam nhân kia vứt bỏ bà, bà đã nghe ngóng tin tức của đứa con trai này không dưới một lần, nhưng vẫn bặt vô âm tín. Thậm chí bà còn từng hoài nghi, có phải nó đã không còn trên đời này nữa không. Hôm nay đột nhiên tương phùng, hơn nữa nhi tử lại ở chức cao, sao bà không kích động cho được?
Hai người ngồi im theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, sau đó Văn Đan Khê chủ động lên tiếng: “Thẩm tìm con có việc ư?”
Đỗ thị vội đáp: “Không dám giấu phu nhân, là có chút chuyện muốn làm phiền phu nhân.”
Văn Đan Khê gật đầu, ý bảo bà cứ nói.
Đỗ Thị mỉm cười, nói lắp bắp: “Ta biết Đỗ Lập Hổ rất nghe lời khuyên của con, con có thể khuyên nó giúp ta không… năm đó ta thật sự rất khổ tâm, ta…”
Văn Đan Khê thản nhiên rót một chén nước cho bà, đưa tới nói: “Thẩm uống chén nước đi.”
Đỗ thị luống cuống đón lấy chén trà, không ngờ tay bà trợt một phát, làm cái chén rơi xoảng trên đất, lập tức vỡ tan.
Đỗ thị lúng ta lúng túng, bà sửng sốt đứng dậy muốn thu dọn. Văn Đan Khê vội vàng kéo bà lên nói: “Thẩm đừng vội, lát nữa sẽ có người dọn, chúng ta nói tiếp đi.”
Đỗ thị đành phải ngồi xuống lần nữa.
Văn Đan Khê nhìn chằm chằm mảnh vỡ trên đất, mượn cơ hội này để mở đề: “Chuyện chúng ta đã nói đã làm, tựa như bát nước đổ đi không thể hốt cho đầy. Chuyện đã xảy ra, dù tin hay không tin thì có ích lợi gì.”
Ánh mắt Đỗ thị buồn bã, môi giật giật muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thốt thành lời.
Văn Đan Khê chỉ vào mảnh vỡ trên đất nói: “Mà lòng người cũng như mảnh vỡ này, vỡ tan rồi thì dù có vá víu thế nào, những vết nứt kia vẫn nằm mãi ở đó, không thể nào khôi phục lại hình dáng ban đầu.”
Đỗ thị tất nhiên hiểu được lời bóng gió của Văn Đan Khê, sắc mặt bà suy sụp, trong mắt ánh lên nét tuyệt vọng, giọng ngập ngừng: “Phu nhân nói là Đỗ Lập Hổ mãi mãi cũng không thể nào tha thứ cho ta sao?”
Văn Đan Khê cười nhạt: “Cũng không thể nói vậy, có điều chuyện này cần thời gian. Trước đây lúc thẩm bỏ chàng đi, chàng cần thời gian để chấp nhận sự thật rằng mình đã bị mẫu thân bỏ rơi, bây giờ thẩm đột nhiên quay về, chàng cũng cần thời gian để tiếp nhận.”
Mặt Đỗ thị nóng rần lên, bà sụp đầu im lặng thật lâu. Văn Đan Khê như vô tình ngáp một cái, Đỗ thị vội vàng đứng dậy nói: “Phu nhân đang mang thai, phải nghỉ ngơi thật nhiều, ta không quấy rầy phu nhân nữa.”
Văn Đan Khê nói vài câu khách sáo rồi tiễn bà ra cửa.