“Em nói vậy là sao hả Giao Giao? Anh không thương con? Con là con của anh, tại sao anh không thương nó? Nếu nói không thương thì phải là người đàn ông cơ hội kia, An Lạc không có ruột thịt với ông ta, ông ta sẽ không thương yêu nó bằng anh đâu.”“Cho dù chú ấy không thương con bằng anh nhưng chú ấy biết hi sinh cho tôi và yêu thương tôi, tôi chỉ cần như vậy, còn tình thương cho con nếu chú ấy không làm được thì tôi sẽ cho An Lạc cả tình cảm của cha và cả mẹ.
Một mình tôi vẫn có thể nuôi con thành người.”“Em phủi bỏ hết quan hệ của anh và con vậy sao hả Giao? Cha con ruột thịt, em không cho anh gặp con đã đành, bây giờ em còn đổi họ.
Tại sao em có thể đối xử tàn độc với anh như vậy hả?”“Tôi chỉ phòng cho con gái của tôi sau này học tính nết của cha nó mà thôi.
Cậu hãy cố gắng cải tạo cho tốt, nói không chừng sẽ được ra tù trước thời hạn đó.
Cậu vẫn còn Thùy Duyên và hai đứa con trai chờ cậu chăm sóc, An Lạc bây giờ không cần anh lo nữa.
Tôi cũng không đòi chu cấp gì đâu.
Tôi nói xong rồi, giờ tôi về đây, đây là lần cuối chúng ta gặp nhau, mong cậu bảo trọng.”Nói rồi, Giao Giao đứng dậy bỏ đi không chút lưu luyến nhìn lại, Gia Nguyên thì gào khóc sống dỡ chết dỡ: “Tại sao em bỏ anh để đi theo ông ta! Anh cầu xin em đừng đi mà, anh cầu xin em! Giao à!”Cô nuốt nước mắt quyết không nhìn lại, cậu không muốn cô đi, gào đến mức khản cả cổ rồi ngất ngay tại chỗ bởi vì kiệt sức.
Cán bộ trại giam chạy vào thấy vậy nên đỡ cậu đi đến phòng gặp bác sĩ.
Bác sĩ coi từ đầu đến cuồi rồi cho cậu uống vài ngụm nước có đường, uống xong cậu liền mê man tỉnh lại, miệng vẫn gọi tên cô và nước mắt cứ trào ra.
Bác sĩ thấy cậu quá đáng thương nên cầm thanh kẹo mà Giao Giao để lại đưa cho cậu, nói:“Đây là của vợ anh để lại đó, anh nhận đi.”Cậu mở mắt ra, đau đớn cõi lòng bóp chặt thanh kẹo và bất ngờ khi nhận ra bên trong võ kẹo là rỗng.
Cậu ngay lập tức ngồi dậy vội vã tháo võ kẹo, bên trong đó cậu thấy một bức hình, cậu nín thở mở tấm hình ra xem thì mới biết đó là tấm ảnh khai giảng hồi năm 8 tuổi lúc cậu vừa đi học trở lại, cậu ngồi trên xe lăn còn cô thì đứng bên cạnh cầm một chiếc chong chóng.
Nhìn thấy bức ảnh này nước mắt cậu lại trào ra như suối, tim cậu thắt lại quặn đau đến rã rời, cậu hét lên rồi ném tấm ảnh đi, ôm lấy đầu mà khóc nức nở:“Không! Không! Tại sao lại thành ra thế này? Tại sao?”Tại sao? Chắc có lẽ chính cậu đã biết lý do rồi.
Ngày tháng trong tù có lẽ cậu sẽ không được gặp Giao Giao nữa, thứ mà cậu nên tưởng nhớ chính là kỉ niệm, là hai đứa trẻ trong tấm ảnh đó.
Đó là thứ cô muốn cậu nhớ, còn đối với cậu, đó là thứ mà cậu luôn muốn cô hãy quên đi.
Khoảng thởi gian sau đó, cậu ở trong tù không có một giây phút nào là không tưởng nhớ về những khoảnh khắc tươi đẹp bên cạnh cô, cậu không thoát ra được.Ít lâu sau, Gia Nguyên mắc phải bệnh trầm cảm vì không chấp nhận được sự thật mà cậu đã tự sát nhưng bất thành.
Sau khi được chuẩn đoán trầm cảm, cậu tiếp tục bị giam giữ nhưng được bác sĩ tâm lý lui tới chữa bệnh.
Không bao lâu sau, lúc bấy giờ cũng đã ở trong tù được một năm, tình trạng bệnh của Gia Nguyên không thuyên giảm mà càng sa sút, bây giờ đã không còn nhận ra ai nữa rồi, suốt ngày chỉ cấm đầu vào tường tự nói chuyện một mình.
Bà Khánh thương cho đứa cháu mình yêu thương nên đã làm đơn xin giảm án, cho cậu được tại ngoại để chữa trị bệnh.
Bên phía chú Kính và Giao Giao cũng không mong cậu bị gì, họ dùng phần tình cảm cuối cùng dành cho cậu để gửi đơn xin giảm án xuống.
Cuối cùng, tòa án chấp nhận.Ngày cậu ra tù, Giao Giao và chú Kính dẫn An Lạc đến thăm cậu.
Vừa gặp cô, cậu đã chạy nhào tới ôm cô vào lòng, cậu đã khóc rất lớn, dùng ánh mắt tha thiết cầu xin cô tha thứ:“Anh biết sai rồi, anh đã biết mình sai ở đâu rôi! Làm ơn hãy tha thứ cho anh, anh không thể sống thiếu em được…”Cô nể tình cậu vừa tù bị bệnh cơ thể tiều tụy mà vuốt nhẹ vai cậu, bản thân cô đã tha thứ lỗi lầm cho cậu rồi nhưng chuyện quay trở lại là chuyện không còn có khả năng nào nữa cả.
Lúc này An Lạc đang được chú Kính bế bỗng nhiên chỉ tay về phía Gia Nguyên, con bé khó chịu nói với chú Kính:“Ba, chú này là ai thế? Sao lại ôm mẹ, ba