Một lát sau, vừa về đến nhà, Gia Nguyên lén lút đem đồ lên đi lên phòng mình.
Ở trong nhà tắm, Giao Giao nghe thấy tiếng mở cửa liền mừng huýnh ló đầu ra nhìn cậu:“Chịu về rồi à? Nhanh lên, đưa đây!”Gia Nguyên vội đi tới để túi đồ lên giường, cậu mở ra rồi lấy một gói đưa cho cô:“Cái này được không? Nó có mùi thơm lắm đó.”Giao Giao không nói gì, cô chỉ cầm lấy nó rồi đóng cửa lại.
Một lúc nhanh sau, cô bước khỏi nhà tắm rồi mệt mỏi đi lại giường, nằm vật xuống.“Chán thật! Nãy giờ đợi mệt lã cả người!”Gia Nguyên bấy giờ cũng đi đến ngồi bên cạnh cô, cậu đưa số băng vệ sinh còn lại ra cho cô xem.“Chị coi nè, tôi mua nhiều lắm đó.”Cô quay sang nhìn đóng băng vệ sinh khổng lồ đó rồi tròn mắt ra mà nhìn cậu:“Mua chi nhiều dữ vậy? Tiền đâu chị trả?”“Chị không nói loại nào sao tôi biết được.
Tôi phải chọn rất lâu đó.”“Cái này chị không biết nha.
Chị chỉ lấy 2 gói, dư bao nhiêu thì cậu dùng đi.”Nói rồi, cô ngồi dậy lựa hai gói ôm vào người rồi đùa hết số còn lại cho Gia Nguyên.“Đó, nhiêu đó cậu tự lo đi.”Cậu biết rõ cô không có tiền nên mới luôn tiết kiệm tính toán như thế nên cậu chỉ mỉm cười, nói:“Cái này tôi cho chị hết đó.
Chị cứ lấy mà dùng, tôi cũng có nghe nói con gái tháng nào cũng sẽ có chuyện này, chị cứ lấy dùng từ từ.”“Cho chị thật á? Không lấy tiền?”“Không lấy, tôi giữ lại cũng không dùng đến.”Nghe đến đây, tâm hồn đẹp của Gia Nguyên khiến con tim cô thật sự tan chảy, cô ôm chằm lấy cậu, vui sướng vô cùng:“Cậu chủ, cậu là đấng cứu thế của chị! Cậu tốt bụng quá đi mất, yêu cậu quá đi!”Gia Nguyên mỉm cười vỗ nhẹ lên vai cô:“Không có gì đâu, chỉ cần chị vui vẻ khỏe mạnh là được.
Những loại đồ dùng quan trọng thế này chị đừng có tiếc tiền mà dùng tiết kiệm.
Tôi đọc trên đó ghi 4 tiếng thay một lần đó, chị nhớ chăm sóc bản thân mình nhiều hơn.”“Chị biết rồi.
Cậu chủ, chị thật sự biết ơn cậu vô cùng, cũng biết.Ở nhà này chỉ có cậu là thương tôi thôi.
Hu hu hu…”“Chuyện này còn phải nói sao, tôi không thương chị thì ai thương! Thôi, bây giờ khuya rồi, chúng ta đi ngủ đi.”Nghe cậu nói vậy, Giao Giao liền buông cậu ra rồi dọn hết tất cả gói băng vệ sinh vào túi ni lông, cô định đứng dậy bước xuống giường thì bỗng bị Gia Nguyên nắm tay lại:“Chị định đi đâu? Hôm nay ngủ với tôi đi.”Giao Giao liền trả lời:“Không được đâu, tôi lớn rồi, cậu cũng lớn rồi, ngủ chung làm sao mà được.
Thôi, để tôi về phòng kho ngủ rồi còn thay đồ khác ra nữa, cậu lấy đồ kiểu gì mà ngoài trắng trong đỏ nhìn chẳng ra sao hết.”“Vậy chị thay đồ xong thì qua ngủ cùng tôi đi, một lần này thôi, sau này không ngủ chung nữa.”“Một lần cuối à?”“Ừm, lần cuối.”“Lần cuối thì được, để tôi thay đồ ra rồi quay lại.”Giao Giao đem túi đồ mới mua rời khỏi phòng và chỉ một lát sau liền quay lại với một bộ đồ mới.
Lúc này, cô bước lên giường nằm xuống, Gia Nguyên liền xích đến nằm sát bên cô, cậu còn luồn tay qua gối để cô nằm lên tay mình rồi ôm cô trong lòng.Đèn phòng bấy giờ đã tắt, hai người họ nằm cạnh nhau với nhanh sáng vàng mờ ảo của đèn ngủ, Gia Nguyên nằm ôm cô theo kiểu một người đàn ông ôm lấy người phụ nữ của mình.
Giao Giao đã nhắm mắt ngủ nhưng còn cậu vẫn mở mắt nhắm nhìn cô và rồi cậu chợt hỏi nhỏ:“Chị còn tính học đại học nữa không?”Giao Giao nghe thấy tiếng hỏi, cô mở mắt ra, trả lời:“Không biết.”“Tôi thì vẫn luôn ủng hộ chị.
Chị cứ làm theo những gì mình thích, đừng nghĩ tới món nợ đó nữa, chị trả đủ rồi.”“Cậu nghĩ như vậy thật sao? Cậu thật tốt.”“Tôi chỉ tốt với mỗi chị mà tôi.
Tôi yêu chị.”Giao Giao mỉm cười và không hề nhận ra Gia Nguyên đang tỏ tình mình.“Chị cũng vậy.
Cậu chủ tốt như vậy rồi nhanh thôi cũng sẽ tìm được người đối xử tốt với mình mà thôi, rồi ai cũng sẽ hạnh phúc.”“Tôi chỉ cần chị, không ai khiến tôi hạnh phúc ngoài chị cả.
Vì chị, tôi mới có thể sống tốt thế này, có chị, tôi mới được là tôi.”“Cậu nói gì vậy chứ, chị có làm được gì đâu.
Thôi không nói chuyện nữa, ngủ đi.”“…Ừm…ngủ ngon.”Dứt lời, cậu bất ngờ hôn lên môi Giao Giao.
Đến giây phút này, Giao Giao bỗng không thể cất được lời nữa, cô ngây ra như một tượng đá vào mắt Gia Nguyên.
Đầu óc cô chợt trở nên mụ mị, cô không thể suy nghĩ được gì nữa vì quá bất ngờ.
Đến một lúc, đôi môi đó dừng chạm lên môi mình, Giao Giao bỗng giật mình ngồi dậy, cô hoang mang nhìn Gia Nguyên:“Cậu vừa làm gì vậy?”Gia Nguyên lặng lẽ không nói gì, cậu quay lưng lại, trùm chăn mà ngủ.Cảm giác của Giao Giao lúc này không thể diễn ta nổi, đó là nụ hôn đầu của cô, cô cũng không thể tin Gia Nguyên lại làm như vậy, tuy rằng chỉ là một cái chạm môi nhưng nó làm cô nhận ra một điều gì đó mà xưa nay cô luôn cảm nhận được Gia Nguyên luôn ấp ủ trong lòng.
Bây giờ cô thật sự rất lo sợ, lo sợ chẳng biết phải đối mặt sau này với Gia Nguyên ra sao.
Mất 30 phút ngồi để trấn an bản thân, cuối cùng cô cũng có thể bình tỉnh lại được, cô lại nằm xuống giường, chẳng dám đắp cùng chăn với Gia Nguyên nữa mà cô chỉ khẽ quay mặt ngược lại với cậu và nằm rất xa.
Tim cô cứ hồi hộp đập liên hồi, trong ánh mắt cô có một sự lo sợ.Đêm càng lúc càng khuya, sự lo lắng của cô cũng dần vụt mất chỉ vỉ cơn buồn ngủ, cô nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
Lúc cô đã ngủ thì cũng là lúc Gia Nguyên có thể ngắm nhìn cô kĩ nhất.
Cậu vẫn chưa hề ngủ kể từ khi nãy.
Giữa đêm tối, Gia Nguyên nắm lấy tay cô rồi ngồi nhìn ra cửa kính lớn, ánh mắt cậu cứ đâm chiêu buồn bã như thế.
Cậu bỗng nhớ về giây phút lần đầu tiên họ gặp nhau, đó là khoảnh khắc cậu được đẩy khỏi phòng cấp cứu, đó là lần đầu có người nói vói cậu “Cố lên!”.
Lời nói đó đơn giản như thế nhưng đã khiến cậu có thêm động lực rất lớn.
Trước khi vào phòng cấp cứu hôm xảy ra tai nạn, khi cậu vẫn còn ý thức và chỉ thấy bản thân đau đớn, ông, bà và bác của cậu đã xuất hiện đứng quanh cậu khi sắp phải đưa vào cấp cứu, cậu nhớ rõ giây phút đó, không một ai nhìn vào cậu xem cậu đau đớn thế nào mà họ chỉ khóc cho cái nỗi lo riêng nào đó.
Bà cậu thì vừa khóc vừa nói:“Gia Nguyên thế này thì làm sao mà gánh vác tập đoàn đây!”Ông cậu lại nói:“Gia Nguyên, con là cháu đích tôn, con không thể bị gì được!”Chú Kính thì lại chỉ nói:“Nhất định người gây tai nạn phải trả giá!”Vào cái giây phút sinh tử đó, thứ mà Gia Nguyên mong mỏi chỉ là một nói “cố lên!” chỉ đơn giản thế thôi mà chẳng ai nói được với cậu cả.
Cho tới khi gặp Giao Giao, lời động viên của cô vào giây phút lần đầu gặp gỡ cứ vang mãi trong đầu cậu: “Em trai à, em phải cố lên, em làm được mà phải không? Chị tin em.
Cố gắng vượt qua đừng thua cuộc.
Em hãy cố bình phục, làm ơn hãy cố lên!”Không một ai hiểu được trái tim của cậu khi đó đã được sưởi ấm như thế nào, cậu cố gắng chịu đau lớn và có ý chí sống tiếp hơn cũng chỉ vì một lời động viên đó, cậu chỉ có một tâm niệm khi là được trở về gặp người con gái đã gieo hi vọng sống cho mình.
Bây giờ người đó đã ở trước mặt cậu rồi, không ở đâu