…Đi xe chừng hơn nửa tiếng, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước một căn biệt thự màu trắng được thiết kế rất hiện đại nằm ở ngoại ô.
Tuy căn biệt thự này không so bì được một phần nào với căn biệt thự trước nhưng nó vẫn là căn nhà rất đẹp.Giao Giao và Gia Nguyên cùng bước xuống xe đứng trước một cổng rào màu sơn trắng, hai bên có tròn hai hàng hoa 10 giờ dọc theo chân tường rào, trên đầu có một mái hiên nhỏ nhô ra phủ đầy dây hoa hoàng anh vàng ươm thơm nhát, chỉ nhìn vao nhiêu theo đã đủ thấy căn nhà thơ mộng biết bao.Cánh cửa đã khóa lâu được anh Khôi mở ra, Gia Nguyên khẽ nắm tay tay Giao Giao kéo cô bước vào trong.
Con đường đi vào nhà được lót bằng sỏi trắng, có thảm cỏ xanh ngát ở hai bên.
Chẳng những thế, trong gần còn có hồ cá nhỏ, hòn non bộ và cả một cây dương liễu to ở ngay trước cửa vào nhà.
Trong sân vườm rộng rãi có trồng những bụi hoa nguyệt quế xanh rợp, vài bụi đã ra hoa tỏ hương khắp nhà.
Căn biệt thự được bao quanh bởi một mảnh sân rộng phủ đầy màu xanh và màu sắc trăm hoa.
Bước vào căn nhà đó, Giao Giao nhìn thấy ngay một phòng khách và nhà bếp đặt ở bên phải, bên trái lại có một mái hiên che ra là hồ bơi, phía trên là dãy lang cang lầu hai xây theo kiểu xoay tròn xung quanh phòng khách bên dưới.
Biệt thự chỉ có vỗn vẹn hai tầng nhưng lại có khá nhiều phòng và bàn ăn lại khá dài lại nhiều ghế.
Nhìn hết một lượt căn nhà, lúc này Giao Giao mới quay sang hỏi Gia Nguyên:“Chắc nhà này trước kia nhiều người cùng sống lắm hả? Có nhiều phòng quá!”Gia Nguyên mỉm cười trả lời:“Căn nhà này có tổng cộng 6 phòng, 5 phòng ngủ là một nhà kho, trong nhà kho có một chiếc cầu thang nhỏ dẫn lên gác xếp phía trên, trên đó thường dùng để ngắm thiên văn, nhà vệ sinh mỗi phòng đều có riêng nhưng ở sân sau cũng có một cái dành cho khách không ở lại lâu.
Phòng của chị sẽ là phòng số 3, phòng của tôi số 4 còn phòng của anh Khôi số 1.
Sau này cả ba chúng ta sẽ ở đây, chị tha hồ đi học mà không cần sợ bà nội”“Cậu tốt với chị thật đó! Có ai mắc nợ mà được cậu chủ đối tốt như chị không! Nhà đẹp như vậy, có mơ chị cũng chưa mơ tới.”“Không cần nói quá vậy đâu, nhà này cũng rất bình thường.
Bây giờ chị đem đồ lên phòng mình đi, đồ của tôi cứ để anh Khôi sắp xếp.”“Vậy chị lên phòng nha!”Nói xong, Giao Giao chạy lại ra ngoài lấy va li đồ của mình đang được anh Khôi mang vào rồi chạy một mạch lên phòng đóng cửa lại.
Bên trong căn phòng ngủ này có một chiếc cửa sổ, một chiếc giường vừa một người ngủ, có cả bàn học, kệ sách và tủ quần áo, tủ giày dép, nhà vệ sinh được thiết kế chung với phòng tắm, nhà vệ sinh ở trước ngăn với phòng tắm bằng một mảnh cao su trắng.
Căn phòng này chính là căn phòng bao năm nay Giao Giao đã mơ ước, cô thích thú nhìn xung quanh rồi nằm lên chiếc nệm mềm mại, cảm thấy bao nhiêu năm nằm sàn vừa cứng vừa lạnh cũng được báo đáp lại rồi!Nằm thư giản được một lúc, cô lại không chờ đợi được giây phút biến nó thật sự thành căn phòng của mình, cô ngồi dậy và bắt đầu đem hết đồ đạc dọn ra sắp xếp vào đúng vị trí.Vào buổi tối đó, cô đã có một bữa cơm được ăn thoải mái cùng với Gia Nguyên, họ ngồi cạnh nhau trên bàn ăn, Gia Nguyên ân cần, chu đáo gắp thức ăn cho cô, không tả nổi vẻ mặt vui mừng của Giao Giao khi đó, nó giống như cuối cùng cũng chờ được ngày làm con người vậy.
Cảm giác thoải mái này khiến cô không muốn quay về căn nhà gò bó kia nữa, cô chính thức muốn cãi lại lời của bà Khánh, cả đời thề sẽ không về nhà của bà ta.Được một thời gian, Gia Nguyên vẫn không chịu về nhà, bà Khánh cũng không nói được gì đành cho cậu ở riêng vài năm rồi sẽ kéo về sau.Không có sự hà khắc của bà Khánh, cuộc sống của họ vui vẻ lên hẳn và dần đi vào nề nếp, phòng ốc và bên ngoài đều được sơn sửa, trang trí lạiHai tháng hè trôi qua Gia Nguyên cũng bắt đầu vào năm học mới, còn Giao Giao từ bỏ giấc mơ đại học của mình.Thời gian trôi cứ trôi, mặc dù không đi học nữa nhưng cô vì không muốn phải dùng tiền của Gia Nguyên nên đã tự đi làm thêm ở một số nơi như quán bar, vũ trường, quán trà, siêu thị, tiệm tạp hóa…và còn rất nhiều nơi nữa.Kể từ ngày vào học, Gia Nguyên hầu như không có mặt ở nhà, đó cũng là cơ hội tốt để cô có thể đi làm kiếm thêm thu nhập.
Cô có một đôi giày batin cũ là đôi giày tìm được ở trong kho, nó trở thành phương tiên đi lại làm việc của cô.
Buổi sáng 4 giờ cô thức dậy tập thể dục, ăn sáng một cái sandwich rồi thay đi làm.
Công việc đầu tiên trong ngày của cô là giao sữa cho tiệm tạp hóa, từ 5 giờ thì công việc đã bắt đầu và kéo dài đến 7 giờ.
Sau 7 giờ, cô làm thu ngân tại tiệm.
Giờ trưa, cô thường đến quán trà để làm việc phục vụ.
Buổi chiều tối khoảng 18 giờ cô đến quán bar tiếp tục làm phục vụ tới 20 giờ, còn từ 20 giờ đến 22 giờ đến vũ trường khác để làm việc.
Sau 22 giờ cô đi về nhà với đôi giày batin cũ, về đến nhà bao giờ cũng gần 12 giờ khuya.
Khi cô về đến nhà, Gia Nguyên bao giờ cũng thức để chờ và dọn cơm sẵn cho cô nhưng cô chỉ ăn cơm trắng còn thức ăn chỉ động vào vài miếng nhỏ, ăn xong cô lại nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ.
Mỗi ngày của Giao Giao luôn là như vậy, bây giờ cũng chẳng kém hơn trước kia, chỉ là làm việc kém ra tiền riêng cho mình không phải để trả nợ mà thôi.
Gia Nguyên nhìn thấy cô như thế thật sự rất đau lòng nhưng cậu không thể nói vì đó là ý muốn của cô, cô không muốn quá lệ thuộc vào tiền của cậu nên phải vất vả làm nhiều việc như thế.Từng ngày trôi qua rồi lại cứ trôi qua, vì quá mải mê đâm đầu vào kiếm tiền, Giao Giao vô tình bỏ lại Gia Nguyên đơn độc sống trong căn nhà đó.
Trước kia bao nhiêu mơ ước có được cuộc sống hạnh phúc không lo không nghĩ của Gia Nguyên cứ thế tan ra từng mảnh vụn.
Một ngày cô và cậu còn chẳng nói được hai cậu, hai người lại ngủ riêng phòng, công việc của ai nấy lo, cô cũng không còn giúp cậu học tập, cũng không còn thường xuyên vui cười với nhau.
Căn nhà lạnh lẽo đó đôi khi cậu cứ nghĩ là chủ nhật hoặc ngày nghỉ hè sẽ lại ấm áp nhưng lại không hề như cậu tưởng.
Giao Giao ngay cả chủ nhật càng đi làm nhiều hơn, làm cả ngày chỉ về sớm hơn bình thường vài tiếng nhưng cô cũng chỉ ngủ…Càng về sau, cậu không còn nhìn thấy được mặt cô ở nhà, cả ngày lẫn đêm, cô đi không về.
Sự buồn tẻ cứ thế tăng dần tăng dần trong trái tim của một cậu bé vốn dĩ trước đó đã có đầy tổn thương, nó khiến cậu càng thu mình lại, cậu chỉ biết học và học….Một buổi tối nọ, cậu đã gọi cô hôm này về sớm để ăn cơm, cậu còn nhờ anh Khôi nấu rất nhiều món ngon để đãi cô một bữa mừng ba tháng họ sống chung một nhà.
Nấu xong rồi và cũng đã dọn thức ăn ra nhưng họ chờ mãi, đến tận gần 12 giờ tối cô mới quay về, khi đó cơm cũng