Gia Nguyên lái xe đường dài không nghỉ ngơi đến nửa đêm thì về tới nhà thờ tổ.
Vừa bước khỏi xe đi vào nhà, còn chưa kịp cúi người cởi giày thì một đám người giúp việc đã đi đến bao quanh, kẻ thì mở giày, kẻ cởi áo khoác giúp cậu.
Cậu từ nhỏ đến lớn đều được phục vụ như này nên quá quen rồi.
Cậu không nhìn tới đám người đó, chỉ đi lại bàn thờ thấp một nén nhang cho ông cố rồi đi lại bàn rót trà uống thấm giọng.
Trong lúc này, Gia Hưng và Gia Thịnh đột nhiên từ đâu chạy ra ôm lấy hai chân cậu, Gia Hưng vui mừng reo lên:“Cha về rồi!”Gia Nguyên đang uống nước bị hai đứa trẻ làm cho sặc, cậu mở tròn mắt hình hai đứa nhỏ, trong lòng vô cùng ngạc nhiên và cũng có chút lúng túng không biết phải làm gì trong tình huống này.
Cùng lúc đó, Thùy Duyên từ trong phóng đi ra, mặt cô hiện lên một nét buồn rầu bước tới kéo hai đứa nhỏ dưới chân cậu ra, nói với bọn chúng:“Cha đi đường về mệt, hai con đừng làm phiền.
Hai đứa vào ngủ lại đi, khuya rồi!”Ngay sau đó có hai bảo mẫu thay Duyên dắt hai đứa nhỏ vào trong.
Gia Nguyên nhìn theo hai đứa nhỏ, trong mắt vẫn có một chút tình cảm nhưng rồi lại thôi, cậu uống tiếp tách trà.
Thùy Duyên buồn bã nhìn một lúc rồi bất ngờ nói:“Em có thai rồi.”Nghe xong, Gia Nguyên đang ngậm trà trong miệng cũng phải dừng lại, hai chân mày của cậu liền nhíu lại, tay bỏ tách trà mạnh xuống bàn rồi nhìn Duyên:“Lại sinh nữa thật sao? Đừng sinh nữa, bốn đứa đã đủ đông rồi.”Thùy Duyên liền đáp:“Em muốn sinh thật nhiều con cho anh, em chỉ mong là đứa con này sẽ được anh quan tâm nhiều một chút…”“Tôi không quan tâm, nó muốn có là có chứ có cần tôi phải làm gì đâu.
Sinh xong đứa này bà nội sẽ thưởng cho cô bao nhiêu nữa vậy? Cô thấy chưa đủ tiền để sống sao?”“Em biết anh sẽ nói những lời này mà… Em sinh con là tự nguyện, bà có cho gì hay không thì em vẫn sinh, chỉ cần anh không thấy phiền.”“Phiền, tôi thấy rất phiền.
Từ đầu tôi có ủng hộ việc cô sinh nhiều thế đâu! Giờ lại sinh thêm.
Sinh xong cô đem vài đứa qua Mỹ cho bà nội nuôi tiếp đi.”Nói dứt lời, Gia Nguyên quay lưng đi ra khỏi đó, mang dép vào đi về phòng riêng của mình bỏ lại Thùy Duyên buồn bã thở dài.
Về đến phòng mình, Gia Nguyên liền leo lên giường uống vài viên thuốc an thần rồi ngủ khò không muốn đi tắm hay làm gì nữa cả.….Sáng sớm hôm sau, vừa 3 giờ sáng đã có người gõ cửa gọi đánh thức cậu dậy.
Sau khi vệ sinh cá nhân cậu liền bị đưa đến phòng họp riêng của hội đồng trưởng tộc.
Ở đó, họ bàn về việc kinh doanh xượng dệt và các công ty khác, quản gia thì đứng bên cạnh tích cực giải thích cho cậu hiểu nhưng đôi lại là một cắp mắt mơ màng, thâm quầng thiếu sức sống của cậu mà thôi.
Cuộc họp kéo dài 3 tiếng đồng hồ, họp xong Gia Nguyên cũng ngủ được một giấc.
Tan họp, mọi người đứng dậy làm cậu giật mình tỉnh ngủ.
Vừa mở mắt ra đã thấy một đống sổ sách, giấy tờ chất cao như núi trước mặt.
Ở bên cạnh, quản gia đưa cho cậu một con dấu, nói:“Một tháng nay công việc cậu bỏ qua rất nhiều, bây giờ tranh thủ làm trong hôm nay đi.
Đây là con dấu, đọc hết đóng này rồi đóng dấu vào là được.”Gia Nguyên cầm lấy con dấu, vừa chán vừa nản nhăn mặt cầm tờ giấy đầu tiên lên coi thử, bên trong chỉ toàn là số liệu dài ngoằn khó hiểu.
Mặc dù như thế nhưng cậu biết mình vẫn phải có trách nhiệm xem kĩ chứ không nên đóng dấu bừa, cậu cho quản gia ra ngoài rồi một mình ở lại đó cẩn thận đọc từng tờ một.
Thế là từ buổi sáng đó cậu ăn uống tại bàn làm việc, làm mãi cho đến tận khuya rồi ngủ luôn trên bàn.
Mất cả một ngày mà đống giấy chỉ vơi đi hai phần, Gia Nguyên tự cảm thấy sức khỏe mình sẽ không chịu nổi nếu chứ làm việc mãi thế này.Ba ngày sau.Sau ba ngày thức khuya dậy sớm, ăn ngủ ngay trên bàn làm việc thì cuối cùng cậu cũng đã làm việc xong.
Việc đầu tiên cậu làm sau khi đứng dậy khỏi bàn chính là đi tắm nhưng là tắm ở ngoài hồ bơi, định bơi một lúc cho khoay khỏa.
Cậu mặc quần đùi ngắn bước xuống hồ nước lạnh, đôi mắt cười ngâm mình một lúc rồi sải tay bơi về phía trước.
Bơi được hai vòng bỗng nhiên quản gia xuất hiện cùng một đám người mặc đồ đen, ông ta gọi lớn:“Cậu hai! Có chú tư và chú năm của cậu đến tìm.”Gia Nguyên vừa nghe câu đó liền giật mình vội bơi vào trong vờ, mặt cậu ngơ ngác:“Chú nào? Tôi có chú hả?”Quản gia liền trả lời: “Em trai của cha cậu, chú Gia Minh và Gia Kiệt.”Đến đây thì cậu đã ngờ ngợi nhớ ra, cậu trèo lên bờ đi tới lấy khắn tắm lâu tóc rồi lại nói tiếp:“Hai người đó tới đây làm gì? Nghe nói lúc trước tranh giành với ông Gia Kính dữ lắm mà.
Bây giờ làm ăn thua lỗ lại muốn về nhà tổ xin tiền sao?”Mặt quản gia có chút nghiêm trọng, ông ta đi nói khẽ nói nhỏ:“Hai người đó muốn cậu bắt tay lật đổ bác hai.
Chuyện này cậu nên đối đáp cẩn thận, tốt nhất làm sau để nhà chúng ta đứng ở giữa, chuyện thù oán của họ để họ tự giải quyết.
Tất cả đều có dòng họ với nhau, chú bác có chuyện, trưởng tộc phải đứng ra khuyên giải.”Gia Nguyệt nhếch môi cười nhìn quản gia, ánh mắt đó đã có đủ mưu mô rồi! Chiếc khăn lau tóc cậu ném xuống đất, tay lại đưa lên vai quản gia phủi nhẹ:“Hòa