Nghe tiếng hét của cô, Gia Nguyên không đứng yên bên ngoài nữa mà chạy vào diễn cảnh anh hùng cứu mĩ nhân kéo anh bạn của mình ra rồi vờ đánh vài cái vứt anh ta ra một bên sau đó chạy tới ôm lấy cô lo lắng hỏi:"Em có sao không?"Giao Giao nắm chặt cổ áo của mình vội phủi sạch cơ thể dựa vào lòng cậu mà khóc ầm lên:"Sao bây giờ cậu mới đến? Tôi bị lây HIV rồi, tôi không muốn sống nữa! Hu hu hu!"Thấy cô đã dính bẫy của mình, Gia Nguyên lén cười rồi nhìn sang anh bạn của mình ra hiệu cho anh ta rời khỏi phòng.
Anh chàng thấy vậy liền chạy ra, bản thân anh ta chạy được cũng mừng muốn chết, vừa ra khỏi phòng đã lộ vẻ nữ tính của mình ra rồi ớn lạnh chạy đi tìm chỗ tắm trông anh ta sợ còn gấp mấy lần Giao Giao.
Còn gì đáng sợ hơn việc một anh chàng gay mà phải làm ra dáng đàn ông đi đè phụ nữ, cái cảm giác đó chỉ có người trong cuộc mới hiểu được..
Ở trong phòng, Giao Giao vẫn chưa hết hoảng sợ, Gia Nguyên vui vẻ quyết diễn cho tròn vai.
Nhưng tên bắt cóc bị đám vệ sĩ mười mấy người của Gia Nguyên kéo vào phòng quỳ xuống xử tội, Giao Giao vừa nhìn thấy mấy tên đó liền đứng dậy cầm ghế định vã cho mỗi tên một cái làm cho Gia Nguyên hú vía vội ôm cô cản lại:"Đừng, em đừng đánh, đánh chết sẽ có chuyện đó!"Cô nghe vậy liền bỏ ghế xuống nhưng vẫn vun chân đập vào mặt một tên, tức giận quát:"Lũ khốn chúng bay, tao mà bị HIV tao sẽ lây cho đừng đứng bây hết! Đồ chó chết!"Cậu vội chen vào dằn cơn giận của cô xuống:"Thôi em, để anh xử lý chúng, em đi với vệ sĩ vào xe chờ anh đi."Nói rồi, hai người vệ sĩ liền đi lên kéo cô đi khỏi phòng nhưng máu nóng của cô vẫn còn, lúc đi vẫn không quên sút cho tên gần mình một cú chảy máu mũi.
Gia Nguyên muốn chắc chắn rằng cô sẽ tin mình nên đã hùa theo đánh mấy tên đó cho chúng ta hét dữ dội..
Sau khi cô đi xa, cậu dừng lại và đưa tay vào túi quần lấy bóp tiền đưa cho mỗi tên hai triệu rồi nói:"Các anh diễn tốt lắm, các anh nhận tiền rồi thì nhớ sau này gặp cô ấy thì nhớ tránh mặt, cô ấy đánh chết các anh tôi không cản kịp đâu."Cái tên bị đánh chảy máu mũi mới nãy cầm tiền liền muốn xin thêm:"Tôi bị đánh nặng hơn mà có hai triệu sao?"Nghe vậy Gia Nguyên đưa cho anh ta thêm 500 ngàn.
Vừa đưa xong một tên lại chỉ tay cô lỗ tròn bị Giao Giao khoét trên tường, nói:"Phòng này thuê mà bị khoét lỗ rồi kìa, ai trả tiền đây? Con đồ đạc bị đập nữa."Cậu mệt mỏi thở dài rồi móc thêm năm triệu ném cho chúng sau đó quay lưng bỏ đi để tránh không bị đòi thêm tiền nữa.
Xong việc rồi, cậu đi vội ra xe bước vào ngồi cạnh cô, tỏ ra rất lo lắng quan tâm để cô tin tưởng dựa vào mình hơn nữa.
Và cứ thế Gia Nguyên thành công đưa cô về nhà và có được sự biết ơn của cô.
Đêm đó, cậu nấu cháo cho cô ăn, thức cùng cô an ủi cô để cô nhanh quên đi chuyện mọi.
Giao Giao không hề nghi ngờ gì, bản thân cô nhận thấy vẫn lo lắng cho mình dù biết mình uống thuốc tránh thai trong lòng khó tránh động lòng.Ba giờ sáng, cô vẫn thức và cậu cũng thế.
Lo lắng cho mình có khả năng bị lấy HIV, cô thì thầm hỏi Gia Nguyên:"Cái tên đàn ông bị HIV đó có thật không?"Gia Nguyên lắc đầu:"Em không biết."Nghe cậu xưng em, Giao Giao tự nhiên cảm giác như quay về ngày cậu còn bé cũng hay gọi chị như thế.
Cô rất thích nghe cách gọi này, bản thân tự thấy có chút thiện cảm với cậu hơn, cô nắm lấy tay cậu coi như chị em ngày trước mà nói:"Chị lo quá, không biết lúc giằng co có lỡ cào hay làm gì hắn chảy máu hay không.
Nếu mà thật bị HIV chắc chị không sống nổi.""Chị đừng nói như vậy, dù chị có thế nào thì em vẫn luôn bên chị mà.""Cậu không đuổi chị đi nữa à?""Đương nhiên là không.
Lúc đó là do em nóng giận quá nên mới làm vậy, biết tin chị bị bắt cóc em đã rất tự trách, em tìm đủ cách mới biết được vị trí của chị, em cứ tưởng cả đời này em phải hối hận vì đánh mất chị rồi chứ.""Nói vậy là cậu không trách chị chuyện uống thuốc tránh thai đó sao?""Có trách chứ, nhưng chị quan trọng hơn.
Không có chị đêm đó em đã không thể ngủ được, còn đêm nay.."Nói tới đây cậu tự dưng khom người định hôn lên môi cô, đoán ra ý đồ của cậu, cô vội chặn môi cậu lại:"Cậu không sợ lây bệnh à? Chị vẫn chưa xét nghiệm.""Em không sợ, nếu chị bị thì em sẽ bị cùng chị, dù thế nào em cũng không để chị xa em nữa.""Cậu đừng có nói bậy, bệnh này không phải bệnh có thể chữa khỏi đâu."Em không cần biết, nếu vì nó mà em không được chạm vào chị thì em thà chết còn hơn.
"Nói rồi, cậu bước chân lên giường nằm lên người cô.
Hai người nhìn vào mắt nhau, đôi mắt đẹp đẽ chân thành của cậu làm cho cô lay động, lúc này trên mái tóc nâu của cậu cô đã nhìn thấy vài sợi tóc bạc.
Cô sờ tay vào mái tóc ấy, đã lâu rồi không cảm giác được sự ngang hàng khi bên cậu bởi vì khi trước cô đều cảm giác là cậu muốn điều khiển mình, giọng cô nói nhẹ dần:" Sao tóc cậu bạc rồi? Chỉ mới hai mươi tuổi thôi mà.
"Cậu đáp:" Đã bạc lâu lắm rồi, chẳng qua chị không quan tâm tới