Năm ngày sau, chú Kính đi công tác trở về.
Chú cố tình trở về trong giờ làm việc để khi đó Gia Nguyên không có ở nhà và chú sẽ có cơ hội nói chuyện với Giao Giao.
Vừa bước vào nhà, chú nhìn thấy cô đang ngồi ăn đùi gà, không kiềm được sự thương nhớ chú chạy lại ôm chầm lấy cô:"Giao, chú nhớ con nhiều quá!"Cô giật mình quay đầu lại nhìn chú, trên mép miệng vần còn dính miếng sốt gà, cô ngạc nhiên hỏi:"Chú hai, tôi tưởng chú tối nay mơi về chứ!"Chú thương nhớ nhìn cô, nhẹ đưa ngón tay lau đi miếng sốt gà trên khóe miệng rồi hôn lên gò má ấy.
Quá bất ngờ, cô ngây người đơ ra không nghĩ rằng chú lại có hành động thân mật tình cảm đến như thế.
Hôn xong, chú kéo cô đứng dậy nhìn thật kĩ cô từ đầu tới chân rồi lo lắng hỏi:"Mấy ngày chú đi Gia Nguyên có làm gì con không?"Cô lắc đầu:"Không có.""Không có thì tốt.
Chú có mua có con ít quà này, con còn nhớ mình đã kêu chú mua váy cho con không? Chú mua rồi đây, con lên phòng mặc cho chú xem thử đi."Cô gật đầu, sau đó chú Kính liền dẫn cô cùng chiếc vali to đùng đem vào phòng mình.
Vừa vào phòng, chú mở vali ra, bên trong đó quần áo của chú chỉ có mấy bộ còn bao nhiêu là đồ lưu niệm hết.
Chú lấy lần lượt hai còn gấu bông cỡ vừa được hút chân không đem ra, hai bức tượng tình nhân vẫn còn chưa tô màu, hai đôi chim thiên nga bằng thủy tinh, hai chiếc xe đạp trang trí bằng gỗ, bánh kẹo truyền thống và còn nhiều thứ nhỏ lỉnh kỉnh khác, cuối cùng mới là bộ váy xanh nước biết giống như cô muốn và một chiếc cà vạt cũng màu xanh y như vậy.
Nhìn những thứ đó khiến cô không thể không bật cười:"Chú hai, chú mua cả cái tiệm của người ta về sao? Chú đi công tác bộ mọi việc suông sẻ lắm hả?"Chú Kính cầm bộ váy lên đưa cho cô, vẻ mặt có hơi ngại ngùng một chút, đáp:"Chú mua những thứ này vào tối qua đó chứ, bận bịu quá làm chú xém chút đã quên mất.
Con mặc váy vào xem có vừa không."Cô vui vẻ cầm lấy chiếc váy đó rồi đêm đi vào nhà vệ sinh thay.
Lát sau, cô bước ra ngoài với chiếc váy xanh dài tới ống chân, cô xinh đẹp như một nàng thơ mơ mọng, những chi tiết xinh xắn trên chiếc váy kết hợp lại với nhau vừa thanh nhã vừa ấn tượng.
Chú Kính vừa nhìn đã tấm tắc gật đầu ưng bụng, chú đi tới ngắm nhìn cô cho thật kĩ rồi không thể không thốt lên:"Con đẹp quá Giao à, chắc chú ngắm cả ngày không chán quá!"Được khen, cô vui vẻ mỉm cười rồi véo nhẹ chiếc mũi cao của chú:"Coi mắt chú sáng rực lên kia!"Đứng cùng cô chú cảm thấy mình như trẻ ra lúc nào cũng muốn vui đùa, chú ôm lấy eo cô kéo vào người, rồi hôn lên trán cô một cách yêu chiều.
Những hành động này của chú không hiểu sao từ chi tiết đều khiến cô cảm giác được sự chân thành như thế, ở bên chú cô thấy rất thoải mái và cũng muốn nô đùa như khi con bé.
Chú hôn lên trán cô thì đổi lại cô nhón chân hôn lên cằm của chú, hai người họ lâu ngày không gặp nhưng không có dạt dào ham muốn thể xác chỉ có dạt dào yêu thương đơn thuần mà thôi.Kể từ ngày chú về, Giao Giao đặc biệt rất chọn lúc Gia Nguyên đi khỏi nhà để đến phòng chú nhõng nhẽo như con nít, cô còn nói cho chú biết là mấy người liên tục rồi không có làm chuyện đó với Gia Nguyên khiến chú rất vui vì dù sao thì đêm đêm nghĩ tới cảnh cô cùng người đàn ông khác làm chuyện đó thì chú cũng phải ghen như bao đàn ông khác.Mọi thứ cứ như thế mà trôi qua, hai tuần liên tục cô tránh được Gia Nguyên, đối với Gia Nguyên thì như cực hình, còn đối với cô đó là hai tuần tình cảm của cô và chú Kính nồng cháy hơn bao giờ hết.
Thế nhưng, cô đã vui mừng quá sớm.
Đang yên đang lành thì bỗng có một ngày cô cảm thấy buồn nôn liên tục, trong người khó chịu suốt hai ngày liền.
Không hiểu sao lúc ấy cô lại nghi ngờ mình có thai.
Ấy thế là mang trong người tâm lý sợ hãi, cô đã quyết định đi mua que thử thai về thử.
Lúc thử cô đã rất lo lắng cầu xin rằng đừng có nhưng ông trời không thương cô, que hiện lên hai vạch.
Cầm que thử trên tay, cô căng thẳng ngồi xuống bệ bồn cầu không biết nên vui hay nên buồn và suýt suy sụp đến mức sắp khóc thét.
Cô không dám tin là chỉ có một đêm đó mà mình đã mang thai, tình cảm của cô và chú Kính mới vui vẻ mấy ngày mà giờ đã sắp tàn lụi rồi.Với sự đau khổ đó, cô bất lực rời khỏi nhà vệ sinh và đi xuống phòng khách.
Cô thẩn thơ không biết phải làm gì, lâu lâu có mấy người giúp việc đi qua lại nhìn cô chằm chằm nhưng cô không có phản ứng và như một kẻ mất hồn.
Đợi đến khuya hôm đó, trong lúc Gia Nguyên đã ngủ say cô ngồi dậy đi sang phòng của chú Kính.
Lúc ấy chú vẫn còn đang ngồi trên bàn làm việc, thấy cô mờ cửa đi vào với vẻ mặt