Một trận mưa to cả tối.Kí túc xá Hạ Tang Tử ở là được cải tạo từ nhà trệt bộ đội. Nóc nhà là thiết kế bằng sắt không thấm nước, mưa rơi trên tấm sắt, cứ vang lên tiếng bùm bùm.Cường độ huấn luyện nhiều, nên cho dù hoàn cảnh ồn ào thì mọi người cũng không chịu ảnh hưởng gì, ban đầu còn có người oán giận, dần dần, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn thôi.Hạ Tang Tử trằn trọc suốt đêm, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, chỉ toàn nghe thấy là tiếng mưa.Một đêm mưa này, ồn ào nhốn nháo khiến mọi người khó chịu.Ngày thứ hai, tiếng còi rời giường vang lên như thường lệ.Mọi người đến sân thể dục tập hợp, mười phút trôi qua nhưng không có hướng dẫn viên nào lại đây. Mọi người bàn luận sôi nổi, cho đến khi loa phát——-“Huấn luyện hôm nay huỷ bỏ, mọi người trở về kí túc xá dọn dẹp.”Mưa to đã ngừng, huấn luyện lại bị huỷ bỏ.Hạ Tang Tử đi theo mọi người về kí túc xá, dọc theo đường đi, cũng chưa nói câu nào.Chu Xảo Tịch cùng mấy bạn học khác thì trò chuyện đến rôm rả, cô ta thấy Hạ Tang Tử lạc đội thì quay đầu gọi cô, “Tang Tử mau đến đây, cậu ngơ ngẩn gì thế?”Hạ Tang Tử hoàn hồn, cô lên tiếng rồi đuổi theo, đi song song cùng với các cô ấy.Nữ sinh mà đi cùng nhau thì cũng không thể thiếu mấy chuyện hóng hớt.Một nhóm người đến chỗ im lặng, một nữ sinh bắt đầu nói: “Ai, các cậu nghe nói chưa, chuyện tối hôm qua đó, hình như hai huấn luyện viên đều bị phạt.”Chu Xảo Tịch nhỏ giọng trả lời, “Cậu nghe ai nói? Nhưng mà sáng nay chẳng có hướng dẫn viên nào tới cả, còn cho chúng ta nghỉ, rõ ràng kì quái.”“Hôm qua đứng gác là đồng hương của tớ, ở gần toà nhà văn phòng. Nghe cậu ta nói, phòng của đại đội trưởng hôm qua vẫn luôn sáng đèn, âm thanh chửi người cũng lớn, đến cả dưới lầu cũng có thể nghe thấy luôn.”“Không phải chuyện tối qua do Sở Ninh khơi mào sao? Mạnh Hành Chu đối với cô ta lạnh nhạt như vậy, nhìn đâu có giống như có ý đâu, là do cô ta một hai muốn làm vậy, như muốn thông báo cho cả thế giới biết không bằng. Cuối cùng lại bày ra trò chê cười, bị Mạnh Hành Chu từ chối đến không còn đường sống, mất mặt chết mất. Nếu tớ là cô ta thì chắc muốn đi chết rồi.”“Nói như vậy cũng không sai đâu, nhưng mà tối qua mấy huấn luyện viên cũng có mặt, ý thức tập thể của bộ đội mạnh mẽ như vậy, chắc chắn ai đấy đều chịu phải tai vạ gió bay rồi.”“Vậy thì cũng có nặng nhẹ, lần này Sở Ninh với Mạnh Hành Chu sợ là ăn không hết gói đem đi. Nếu như bị ghi tội thì thảm rồi. Sau này tốt nghiệp còn có chỗ nào tốt mà đi nữa. Đúng là đáng tiếc hai học bá….”Chu Xảo Tịch vừa muốn tiếp lời, khoé mắt chú ý tới Hạ Tang Tử đứng bất động tại chỗ, bèn gọi cô: “Tang Tử?”Hạ Tang Tử thất thần, ngẩng lên nhìn Chu Xảo Tịch, đầu óc cô lộn xộn, cố gắng tìm cái cớ sứt sẹo: “Các cậu đi trước đi, tớ đột nhiên nhớ có chút việc.”Không chờ Chu Xảo Tịch trả lời, Hạ Tang Tử xoay người chạy xa.Tối hôm qua cô và Chu Xảo Tịch còn chưa kịp đến sân thể dục thì đã bị huấn luyện viên quát lớn, sau đó chạy về kí túc xá.Sau khi về kí túc xá thì có nghe mấy người đứng hóng hớt ở hiện trường phát sóng trực tiếp kể lại.Thái độ của Sở Ninh mạnh mẽ, bắt buộc Mạnh Hành Chu phải trả lời ngay. Vốn Mạnh Hành Chu không muốn phản ứng, ai ngờ lại bị Sở Ninh giữ tay rồi mạnh mẽ kéo lại.Sắc mặt Mạnh Hành Chu cũng thay đổi, nói: “Tôi không có hứng thú với cô, đừng tới phiền tôi”, sau đó hất tay của Sở Ninh ra rồi quay đầu đi.Mặc kệ Sở Ninh đứng khóc thành dạng gì, anh cũng không quay đầu lại.Vốn dĩ tưởng đây sẽ thành một cặp đôi đẹp, không nghĩ tới lại thành trò cười.Nếu thổ lộ riêng bị từ chối thì không sao, cố tình không lâu trước đây, Sở Ninh mới vừa bị Mạnh Hành Chu làm mất mặt, một trước một sau, cô ta xem như đã cho không hai chữ “chứng thực” rồi.Cơn mưa đêm qua, nước trên mặt đất còn chưa rút hết, lúc Hạ Tang Tử đi đến chỗ ngập nước, một chân giẫm xuống làm nước bùn bắn lên ống quần và giày cao su.Cô bước đi không nhẹ, ngược lại giẫm càng mạnh càng nhanh, cuối cùng gần như là chạy chậm, đến phía toàn nhà văn phòng.Tâm trạng của Hạ Tang Tử rất phức tạp.Hôm qua cii còn nghe thấy Sở Ninh thổ lộ với Mạnh Hành Chu, trong nháy mắt, cô suýt chút nữa đã tin rằng lý do Mạnh Hành Chu xa lánh cô, nói không chừng là anh có người thích rồi.Cô không thể so với Mạnh Hành Du, là em gái ruột, là người thân, là thành viên gia đình không thể thiếu của anh.Từ trước tới giờ, bọn họ cùng chơi, bây giờ thì là bạn bè.Hạ Tang Tử vẫn rất rõ ràng điểm này, cũng không phải cô không nghĩ tới, nếu ngày nào đó Mạnh Hành Chu thích người khác, vậy cái thân phận bạn bè này của cô có lẽ cũng không tồn tại.Thanh mai trúc mã, khi còn nhỏ thì là vui đùa, lớn lên rồi thì không có thành phần tình yêu, đó chính là cái gai trong tình cảm của hai người, không ai biết khi nào nó sẽ đâm vào ngực ai.Nhưng cô không phải không có lúc may mắn.Tính tình Mạnh Hành Chu rất tệ, anh không có nhiều bạn bè lắm, lúc mới cô quen anh thì có thể nói là anh cực kì quái gỡ.Một người như anh, để đi vào được lòng anh thì có biết bao nhiêu khó chứ.Cô tốn 6 năm thời gian cũng không làm được, mà những người khác, sao có thể dễ dàng được.Cả đường miên man suy nghĩ, khi đến dưới lầu, Hạ Tang Tử mới kịp phản ứng, bản thân cô cũng không có bất kỳ lập trường nào để tới đây cầu xin dùm Mạnh Hành Chu.Cô chỉ là một sinh viên bình thường, cái gì cũng làm không được.Hơi thở Hạ Tang Tử không đều, gương mặt phiếm hồng, cô ngước mắt lên nhìn toà nhà đã có niên đại rất lâu. Nó đứng sừng sững trong gió, ngay cả khi bị năm tháng phong hoá thì nó cũng vẫn nguy nga như vậy, làm người ta phải kính nể.Nơi này là quân đội, không phải chỗ bọn họ lớn lên, cô và mọi người đều giống nhau, chỉ là màu xanh lá bình thường, chỉ là một phần tử nhỏ bé mà thôi.Hạ Tang Tử nhụt chí gục đầu xuống, xoay người rời đi.Đi được vài bước, cô nghe thấy tiếng nói chuyện phía sau khiến cả cơ thể và tâm lý của cô phản ứng lại, cô nhìn bốn phía, sau đó lựa chọn đứng phía sau thân cây.Giọng nói của hai người kia hình như là cán bộ lớn tuổi.“…Chuyện của Sở Ninh nên kiềm chế một chút, cấp trên có người phân phó là đừng nên làm quá mức.”“Còn cần ông nhắc sao? Tôi mà yên lòng thì vừa rồi đã không tống cổ tên nhóc thúi Mạnh Hành Chu kia chạy phụ trọng việt dã 10km.”“Ông nói xem ánh mắt của tên nhóc này cũng rất cao nhỉ. Gia đình của Sở Ninh có bối cảnh gì chứ, có bao nhiêu nam sinh ở Quốc Phòng Đại muốn làm con rể nhà họ Sở còn không được nữa là.”“Trong nhà hai người cũng không phải đèn cạn dầu, gần