Chương 4:Mạnh Hành Chu cầm mũ lên, giơ tay phủi bụi, cổ tay áo được anh xắn đến khuỷu tay, ngón tay hon dài, khớp xương rắn chắc, làn da có thể nhìn thấy đường mạch máu, gân xanh trên mu bàn tay hiện ra rõ ràng.Hạ Tang Tử phản ứng hơi chậm, một câu hoàn chỉnh cũng chưa nói được, “Anh….”Ánh mắt Mạnh Hành Chu nhàn nhạt lướt qua Hạ Tang Tử.Hạ Tang Tử cảm thấy giờ phút này mình có nói gì cũng không thích hợp nên chỉ đơn giản gục đầu xuống, không hề nói chuyện.Mạnh Hành Chu phủi sạch bụi trên mũ, giống như ngày thường anh vẫn đội mũ, đôi tay giữ hai sườn nón, trịnh trọng đội lên cho cô. Lúc đầu ngón tay chạm đến đuôi tóc của cô thì Mạnh Hành Chu dừng lại một giây, đốt ngón tay hơi co lại, sau đó không tự nhiên thu về.Mặc dù hai người chưa nói với nhau câu nào nhưng trong mắt người khác thì nhìn thế nào cũng cảm thấy hai người có vấn đề.Sở Ninh và Mạnh Hành Chu cùng trường nên tất nhiên cô ta biết rõ anh, nhận thấy chính mình bị làm lơ, vì thế cô nhẹ giọng mở miệng, ngữ điệu khác xa một trời một vực như vừa rồi, “Hành Chu, không phải cậu huấn luyện khoa Lâm sàng sao?”Mặt mày Hành Chu khó che giấu sự lãnh đạm, anh không muốn trả lời, tầm mắt từ tóc Hạ Tang Tử nhìn sang, giọng nói lạnh lùng vang lên mang theo sự tàn nhẫn.“Tóc cô ấy từ nhỏ đến lớn đều là xoăn tự nhiên.” Anh nói với Sở Ninh.Bả vai Hạ Tang Tử nhẹ nhàng run lên, cả người đứng sững ở đó, cô ngẩng đầu lên, mặt đầy kinh ngạc nhìn sườn mặt của anh.Sở Ninh bị ánh mắt của Mạnh Hành Chu doạ sợ, trong thời gian ngắn, cô ta cũng quên luôn mình muốn nói gì.“Tôi chứng minh cho cô ấy.”Nói xong, Mạnh Hành Chu nắm cổ tay Hạ Tang Tử rồi kéo cô tới trước mắt, một tay khác thì đè bả vai của cô, không tiếng động đưa cô vào lãnh địa của mình.Thanh âm của anh lạnh nhạt, không mang theo cảm tình: “Cô xin lỗi đi.”Ở khu vực lúc này có không ít đội ngũ huấn luyện, ít thì cũng có bốn năm tổ, đều là sinh viên Quốc Phòng Đại.Hai vị huấn luyện viên ngày đầu tiên đã đối chọi gay gắt làm cho mấy tân sinh viên hóng hớt nhìn sang, có người gan lớn còn thì thầm nói nhỏ.Thấy không khí hai người bạn cùng trường không đúng lắm, để cắt đứt việc xem chuyện vui của tổ viên của mình thì ai nấy đều ra lệnh nếu không phải chạy bộ thì là bước đều, để cắt ngang hứng thú hóng hớt của mọi người.Mạnh Hành Chu hướng dẫn khoa Lâm sàng, nam sinh chiếm đa số, tuy nói không có bát quái như nữ sinh, nhưng cũng có hiếu kì.Cảm nhận được cảm xúc dao động của đội mình, Mạnh Hành Chu phân tâm, quay đầu liếc mắt một cái, anh chưa nói gì mà làm cả đội trong chớp mắt thành thật hơn không ít.Ánh mắt cả đám nhìn thẳng phía trước, không dám tò mò nữa, toàn tâm toàn ý đứng nghiêm.Mà Sở Ninh bên này, có lẽ mọi người thấy cô ta là nữ, trước mắt lại không chiếm được ưu thế, vì thế ánh mắt đánh giá cũng chẳng có mấy thiện ý.Vốn dĩ Mạnh Hành Chu lại đây chất vấn đã làm cô ta mất hết mặt mũi, hiện tại còn bị tân sinh viên mình hướng dẫn xem thường, vì thế tâm trạng của Sở Ninh bộc phát, cô ta tức giận quay đầu nói, “Theo khẩu lệnh, cả đội quay bên phải.”Kết quả giọng bị lạc khiến mấy người không nghe theo.Sở Ninh thiếu chút nữa tức điên, thanh âm lạnh thấu xương, cô ta quát: “Không nghe rõ sao? Tôi nói cả đội quay bên phải, không nghe lời tôi nói thì thành tích quân huấn của cả đội đều không qua.”Hai chữ không qua tương đối có tính uy hiếp, cả đám nghe theo lệnh của cô ta chỉnh tề quay phải, sau đó còn nghe thanh âm lạnh hơn, “Chạy 20 vòng quanh sân thể dục.”Cả đám: “…..”Mọi người ngại tính mang thù của Sở Ninh nên lần này không ai dám oán giận. Nhưng cảm xúc đều viết hết trên mặt, bước chân cũng giống như mang theo oán niệm rất nặng.Sở Ninh thấy cả đội đã đi xa thì mới điều chỉnh lại cảm xúc, giống như người vừa rồi không phải cô ta, sau đó cười nhìn Mạnh Hành Chu: “Là xoăn tự nhiên thì không việc gì, tớ không cố ý khó xử cô ấy, nhưng mà kỷ luật của quân đội thì ai cũng phải tuân theo, về chuyện này thì cậu có thể hiểu, đúng không?”Hạ Tang Tử đứng gần Mạnh Hành Chu nên cô có thể nghe rõ anh hừ một tiếng, rất nhỏ, cứ như là thở vậy.Cô không biết Sở Ninh có nghe thấy không, nhưng cô cảm giác người đứng sau, cả người càng ngày càng lạnh.Hạ Tang Tử không cần quay đầu lại cũng có thể biết trong mắt Mạnh Hành Chu bây giờ có bao nhiêu thúi.Sở Ninh chịu thiệt thòi nên cũng sẽ tự tìm cho mình một bậc thang leo xuống. Cô ta liếc mắt nhìn về phái Hạ Tang Tử, cũng không làm khó dễ như trước nữa mà nhìn hệt như một huấn luyện viên quan tâm đàn em vậy, “Vừa rồi hiểu lầm em rồi, cho chị xin lỗi, chúng ta còn gặp nhau một tháng, việc nhỏ này em không cần để trong lòng, đúng không?”Trong đầu Hạ Tang Tử chạy qua vô số ý niệm, không biết vì sao, cô cẩn thận quay đầu, liếc mắt nhìn Mạnh Hành Chu một cái, làm như đang hỏi ý tứ của anh.Mặt của Mạnh Hành Chu vẫn thối như vậy, lúc bốn mắt nhìn nhau, Hạ Tang Tử cảm thấy áp lực trên vai mình hơi nặng, tinh tế mà xem, chính là ý tứ chống lưng bên trong.Hạ Tang Tử không khỏi nghi ngờ, nếu giờ này cô tuỳ hứng không nhận lời xin lỗi của Sở Ninh, vậy thì giây tiếp theo nói không chừng Mạnh Hành Chu còn nói mấy lời khó nghe hơn nữa.Ôn tồn lễ độ, một vừa hai phải, mọi việc đều chừa đường lui, những thứ này đều không dùng trên người Mạnh Hành Chu được.Từ lần đầu gặp anh thì Hạ Tang Tử đã biết, con người anh cuồng vọng tự phụ, cả người đầy kiêu ngạo. Cho dù mấy năm nay, tính kiêu ngạo có chuyển biến tốt hơn chút, nhưng dù gì nó cũng đã là thấm vào xương cốt rồi, cho dù muốn sửa cũng sửa không được.Khi đó Mạnh Hành Chu bị cô lập ở đại viện, tuy đều có nguyên nhân nhưng với tính cách lạnh nhạt chả quan tâm gì của anh khiến cục diện lúc đó vốn đã như đi trên tảng băng mỏng, lại thêm một ngọn lửa.Hạ Tang Tử mơ hồ đoán được tâm tư của Sở Ninh, dù cho lời cô ta nói không xuôi tai, nhưng có một câu là có lý.Thời gian cô chung đụng với Sở Ninh còn một tháng, mà quan hệ bạn cùng trường giữa Mạnh Hành Chu với cô ta cũng không thể chặt đứt được, tuy không cùng giới tính nhưng cũng là cùng trường, ngẩng đầu lên cúi đầu xuống cũng sẽ gặp.Chuyện hôm nay nhiều người thấy như vậy, chắc chắn sẽ bị lan truyền. Nếu hôm nay Mạnh Hành Chu cứ khăng khăng khó xử một nữ sinh mà không chịu bỏ qua thì ngày sau ở Quốc Phòng Đại, không biết anh còn bị nói khó nghe như thế nào nữa.Mạnh Hành Chu không để ý, nhưng Hạ Tang Tử không muốn nhìn thấy chuyện đó xảy ra.Mặc kệ cô cùng Mạnh Hành Chu giận dỗi