Không biết Ngụy Hủ An muốn tính sổ cậu thế nào, Thẩm Lưu Sấm ngủ không yên cả đêm, cậu còn cố ý dậy thật sớm, rửa mặt ngồi vào bàn ăn ngoan ngoãn chờ đợi.
Ngụy Hủ An còn chưa dậy, dì giúp việc đang làm bữa sáng trong nhà bếp, Thẩm Lưu Sấm tiến vào giúp bưng đồ ăn lên bàn cơm.
“Ừm, dì ơi…” Cậu suy nghĩ kỹ phải gọi Ngụy Hủ An thế nào: “À, anh ấy không thể uống sữa bò ạ?”
Tuy đã tận mắt chứng kiến hành vi hưng phấn cầm dao chặt quyển nhật ký quái dị ngày đó của cậu, nhưng dì giúp việc thấy cậu chịu dậy sớm giúp đỡ thì ấn tượng đối với cậu cũng tốt hơn nhiều, dì cảm thấy Thẩm Lưu Sấm đối xử lễ phép với mọi người, tính tình cũng hoạt bát, chỉ là dáng dấp nhỏ bé giống như đứa trẻ ham chơi.
“Đúng vậy, cậu Ngụy uống sữa tươi sẽ bị tiêu chảy.”
Hóa ra là thế, Thẩm Lưu Sấm nhớ lại bữa sáng mấy hôm trước, hình như chỉ có mỗi cậu uống sữa, Ngụy Hủ An vẫn luôn uống cà phê.
Quả nhiên là chi tiết quyết định thành bại, Thẩm Lưu Sấm vô cùng hối hận, cậu uống một hơi hết sạch cốc sữa và đặt mạnh nó trên bàn, sau đó kêu với vào nhà bếp: “Dì ơi, sau này dì không cần chuẩn bị sữa tươi nữa, con cũng muốn uống cà phê!” Tạm thời cậu không muốn thấy sữa bò nữa.
Dì giúp việc chỉ cho rằng cậu đau lòng vì Ngụy Hủ An, càng cảm thấy con người cậu tốt bụng.
Dì giúp việc làm xong bữa sáng liền đi. Đúng lúc này Ngụy Hủ An xuống lầu, nhìn Thẩm Lưu Sấm đã sớm ngồi trong nhà ăn hắn cảm thấy rất mới lạ, đi tới hỏi: “Bảo bối, sao hôm nay dậy sớm thế?”
Bây giờ Thẩm Lưu Sấm nhìn hắn giống như đang nhìn một cuốn sổ nợ biết đi, phía trên còn ghi chép từng hành vi phạm tội của cậu, cậu sợ sệt nở nụ cười: “Ha ha, có câu lập kế hoạch cho một ngày khởi đầu từ sáng sớm mà, tôi cảm thấy dậy sáng rất tốt, quan trọng hơn là có thể ăn sáng chung với anh.”
Ngụy Hủ An chỉ cười, sau đó bắt đầu nghiêm túc ăn sáng, không đề cập tới chuyện “tính sổ”. Thẩm Lưu Sấm cũng chỉ có thể im lặng ăn, càng ăn càng nơm nớp lo sợ, trong lòng đã nghĩ hết các kiểu trừng phạt. Nhất là mấy kiểu trừng phạt trong truyện 18+, bị trói trên giường và bị gậy đồ chơi xx cả ngày gì đó, bị đưa đến văn phòng rồi bị nhét xuống bàn làm việc để khẩu gì đó… Khi cậu nghĩ đến cảnh bản thân bị ép mặc nội y tình thú để biểu diễn, Ngụy Hủ An đặt đồ ăn trong tay xuống, chậm rãi lau miệng.
Thẩm Lưu Sấm lập tức đi buông muỗng theo, ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng căng thẳng.
“Tối hôm qua…” Ngụy Hủ An cố nói thật chậm, sau khi nói ba chữ này một cách sâu xa hắn không nói tiếp nữa.
“Tối hôm qua tôi sai rồi! Hết sức sai, tôi bị ma xui quỷ khiến, đều là lỗi của tôi hết, tôi xin lỗi!” Ánh mắt của Thẩm Lưu Sấm vô cùng chân thành, chỉ hận không thể ép ra hai dòng nước mắt.
“Vậy hôm nay em…” Ngụy Hủ An nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Đi làm chung với chú Hà một ngày đi.”
Hả?
Thẩm Lưu Sấm vốn đang lo lắng đề phòng trở nên hoang mang trong nháy mắt. Chú Hà là một người làm vườn siêng năng, phụ trách cắt tỉa tất cả cây cối trong biệt thự, quản lý vườn trái cây sau biệt thự.
Mấy hình phạt trong truyện 18+ khác toàn là làm mấy chuyện xấu hổ, sao tới lượt mình lại biến thành “lao động cải tạo” vậy?
Thẩm Lưu Sấm cầm cái mũ rơm mà chú Hà đưa cho cậu, cậu híp mắt trước ánh nắng, nghi ngờ cuộc đời.
“Bé cưng, đừng để bị thương, không được để chú Hà giúp, không được lười biếng, ngoan nhé, anh đi làm đây.” Ngụy Hủ An cười và hôn lên mặt cậu một cái, xoa đầu của cậu.
Nhưng rất nhanh Thẩm Lưu Sấm lại vui vẻ, dù sao mấy hình phạt cậu sợ hãi cũng không xuất hiện, chẳng qua là đi làm một ngày thôi. Hơn nữa thời tiết hôm nay cũng tốt, ánh nắng mùa thu rất dễ chịu, cậu càng đến gần vườn trái cây càng cảm thấy mới mẻ, cảm giác như đang đi du lịch mùa thu.
Ở cửa vườn trái cây có một đứa bé trai đang đứng, tay đang cầm một quả bóng cao su, nó là con của chú Hà.
“Tiểu Vũ, lại đây, chào anh Thẩm đi con.” Chú Hà chào hỏi cậu, mang mũ rơm cho cậu: “Lát nữa con đi theo anh Thẩm, đừng chạy lung tung.”
Thẩm Lưu Sấm nghe thấy mình bị một thằng nhóc trông chừng thì cảm thấy thật mất mặt.
Chú Hà tính ít nói, sau khi dặn dò con trai của mình xong, ông cười với Thẩm Lưu Sấm rồi đi hái quả chín.
“Anh Thẩm, anh đến chơi hả?” Tiểu Vũ ngửa đầu, câu hỏi của nó khiến Thẩm Lưu Sấm không biết trả lời thế nào.
“À, anh đến làm việc, nè nhóc, em tới giúp ba hả?”
“Không phải, em tới chơi.” Tiểu Vũ cởi mũ rơm trên đầu, dẫn Thẩm Lưu Sấm đi vào trong: “Ý của ba em tức là anh cũng tới chơi đó.”
Mấy đứa trẻ nơi này đều nói chuyện gắt thế ư?
“Không phải, anh cũng có thể làm việc.” Thẩm Lưu Sấm không muốn mất mặt trước một đứa trẻ.
“Anh Thẩm lùn quá, với không đến nhánh cây đâu.” Tiểu Vũ cau mày, nói một cách vô cùng nghiêm túc.
Thẩm Lưu Sấm cảm thấy mình trúng đòn chí mạng, lòng hiếu thắng dâng trào ngay tức khắc: “Anh cao hơn em đó, vậy em cũng không với tới đúng không?”
Tiểu Vũ mang vẻ mặt khoe khoang trả lời: “Anh em có thể với đến, ảnh rất cao, còn rất cường tráng. Anh Thẩm quá gầy.”
“Anh cũng rất cường tráng, anh có thể ôm em quay vòng vòng, em tin không?”
“Anh em có thể nâng em lên cao.” Tiểu Vũ cũng không cam lòng yếu thế.
“Anh cũng có thể, em lại đây để anh nâng xem.”
Tiểu Vũ hiển nhiên không tin: “Em sợ anh làm em ngã.”
“Ồ, vậy tức là em nhát gan.” Thẩm Lưu Sấm cảm thấy cuối cùng mình cũng hòa một ván.
Tiểu Vũ lại bắt đầu cuộc chiến mới: “Anh em có thể leo cây, anh dám không?”
“Có gì không dám?”
“Ảnh từng leo cái cây cao mười mét!”
“Mười mét cao lắm hả? Anh có thể leo cao hai mươi mét.” Thẩm Lưu Sấm tìm về cảm giác cãi nhau với bạn học hồi tiểu học.
“Anh em có thể leo cao một trăm mét!”
“Anh có thể hai trăm!”
“Vậy anh leo đi.” Tiểu Vũ chỉ một cây hồng trước mặt.
Trong vườn trái cây toàn trồng giống cam chanh, thân cây không to lắm, không biết sao lại có cây hồng, trông nó đã được trồng rất nhiều năm, thân cây to đến nỗi một người ôm không hết.
Cho tới tận bây giờ Thẩm Lưu Sấm chưa từng leo cây, huống chi thân thể hiện tại tay chân lèo khèo, cậu thật sự không chắc chắn mình có thể leo được. Nhưng nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của thằng quỷ nhỏ bên cạnh, cậu cắn răng một cái, hôm nay dù có té gãy chân cũng phải leo lên.
Tuy quá trình có hơi gian nan, nhưng cuối cùng cậu vẫn leo lên được, Thẩm Lưu Sấm ngồi lắc chân trên một nhánh cây, hô to xuống dưới: “Sao hả? Có lừa em không.”
Rốt cuộc thằng nhóc cũng chỉ là đứa trẻ, nó ngửa đầu nhìn Thẩm Lưu Sấm ngồi bên trên, chỉ cảm thấy hình tượng anh Thẩm gầy gò trắng trẻo này lập tức trở nên cao lớn hơn rất nhiều: “Anh Thẩm, anh đỉnh quá.”
Thẩm Lưu Sấm nghe trong sung sướng, hai người nhanh chóng làm hòa với nhau, còn vui vẻ cùng chơi ném bóng cho tới trưa. Tiểu Vũ đứng ở phía dưới ném lên, cậu ngồi bên trên bắt lấy, hai người vừa chơi vừa chém gió với nhau.
Giữa trưa ăn cơm xong cậu nghỉ ngơi trong chốc lát, buổi chiều cũng nhanh chóng kết thúc. Cách một khoảng thời gian chú Hà sẽ tới chỗ họ hái trái chín, hiện giờ sắp đến mùa đông rồi, trái trên cây cũng không nhiều.
Lúc Tiểu Vũ phải rời đi, nó rất quyến luyến, hẹn kỹ lần sau sẽ đến tìm Thẩm Lưu Sấm chơi rồi mới chịu đi.
Thẩm Lưu Sấm chơi cả một ngày, cậu rất mệt mỏi, mồ hôi đổ đầy người, về nhà liền đi tắm rửa. Buổi sáng dậy sớm, giữa trưa cũng không ngủ, thế là cậu ngủ gục trong bồn tắm.
Khi Ngụy Hủ An trở về, hắn tìm thấy cậu trong phòng tắm, thấy cậu ngủ say, hắn vớt cậu ra và đặt trên giường. Cậu híp mắt lầm bầm một câu, lại ôm gối ngủ thiếp đi.
Trên người Thẩm Lưu Sấm không có một mảnh vải, da thịt bóng loáng trắng tinh, đường cong vai cổ eo mông hết sức quyến rũ, quan trọng là dáng vẻ Thẩm Lưu Sấm khi ngủ trông ngoan hiếm thấy, hàng mi dày như hai cánh ve đậu đầu cành cây, cái miệng liến thoắng cũng ngừng lại và còn hơi chu ra.
Ngụy Hủ An nuốt nước bọt, rút cái gối cậu đang ôm ra, dán sát người cậu, vùi đầu vào cổ cậu và hôn lên. Thẩm Lưu Sấm mất gối, chủ động vòng tay trên cổ hắn.
Ngụy Hủ An vừa liếm vừa mút, người đang ngủ bị làm tỉnh một chút, thân thể vặn vẹo trên giường, rên rỉ ra tiếng, “Ưm… ngứa.”
Ngụy Hủ An bị tiếng ngứa của cậu quyến rũ đến chào cờ, người dưới thân vẫn nhắm hai mắt, lông mi rung động nhè nhẹ, lông mày cũng nhíu lại. Hắn hôn lên vành tai Thẩm Lưu Sấm, cố hạ giọng hỏi: “Bé cưng ngứa chỗ nào?”
“Phía sau, phía sau ngứa.”
Trong nháy mắt Ngụy Hủ An cảm thấy trong người nhóm lên một ngọn lửa, hơi thở trở nên dồn dập, hắn giữ lấy Thẩm Lưu Sấm, tìm kiếm phía sau: “Để chồng giúp em.”
Hắn lật Thẩm Lưu Sấm đang nằm lỳ trên giường lại, sau khi nhìn kỹ, ngọn lửa trong cơ thể cũng bị dập mất.
Ồ, đúng là phía sau ngứa thật.
Trên tấm lưng vốn trơn bóng của Thẩm Lưu Sấm nổi đầy mẩn đỏ từ eo đến phần mông trên.
Ngụy Hủ An đã cởi quần áo một nửa, hắn còn không kịp mặc lại đã lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân.
Thẩm Lưu Sấm vì cảm thấy người càng ngày càng ngứa nên đã tỉnh lại, cậu xoay cổ xem lưng, xem xong cậu hoảng sợ: “Tôi ngứa quá, làm sao đây làm sao đây làm sao đây!”
Trước đây, trong nửa năm Trần Hạ chưa chắc tới đây được hai lần, hiện giờ lại tới hai lần trong hai ngày liên tiếp, lần nào cũng tới vì chàng trai mới đến đây không lâu, anh ta nhìn Thẩm Lưu Sấm như nhìn đứa trẻ không khiến người ta bớt lo trong nhà trẻ.
“Dị ứng rồi, gần đây cậu có đi đâu không?” Anh ta vừa gửi tin nhắn để phụ tá của mình mang thuốc tới vừa hỏi thăm.
Thẩm Lưu Sấm ngứa đến mức hai cái chân nhỏ bay nhảy trên đất, cậu đau khổ trả lời: “Hôm nay tôi đi vườn trái cây.”
“Chắc là tiếp xúc với nguồn dị ứng ở bên ngoài, bôi thuốc vài lần là ổn.” Trần Hạ đưa thuốc mới được đem tới cho Ngụy Hủ An, nói rõ liều lượng dùng xong rồi đi, anh ta cũng cầu nguyện trong lòng ngày mai đừng tới lần thứ ba nữa.
Ngụy Hủ An dùng tăm bông thấm nước thuốc, đang chuẩn bị thoa thuốc cho cậu, đột nhiên hắn cảm thấy có vấn đề, nếu như trong không khí có gì đó thì không thể chỉ có một chỗ dị ứng được, có lẽ cậu đã cọ trúng gì đó, nhưng mặc quần áo thế này thì cũng không nên cọ đến trên lưng được.
“Hôm nay em đã làm gì hả?”
Thẩm Lưu Sấm ngứa đến chết lại không dám gãi: “Anh bôi thuốc cho tôi trước đi, tôi ngứa thật đó!”
“Em nói trước đi, nói xong anh sẽ bôi.”
“Tôi leo cây.” Thẩm Lưu Sấm nhớ động tác leo cây hôm nay của mình quả thật không nhã nhặn gì hết, đúng là cậu có lỡ cọ quần áo trên thân cây. Nhưng không biết tại sao thừa nhận mình leo cây trước mặt Ngụy Hủ An khiến cậu cảm thấy rất xấu hổ.
“Bảo bối, anh bảo em đi làm việc, và em leo cây cả ngày?” Ngụy Hủ An không hiểu: “Em leo cây làm gì?”
Thẩm Lưu Sấm không chịu nói, chân cọ loạn trên giường: “Thì leo thôi. Anh bôi thuốc cho tôi trước đi!”
“Nếu em không nói, vậy thì không bôi thuốc nữa. Nói thật đi.”
Thẩm Lưu Sấm hết cách, cậu đỏ mặt nhanh chóng kể lại chuyện hôm nay.
“Cho nên em vì đánh cược với một thằng nhóc bảy tuổi nên leo lên cây cả ngày?” Ngụy Hủ An nhìn cậu như nhìn đồ ngốc.
Thẩm Lưu Sấm chôn mặt trong gối đầu không nói lời nào.
Ngụy Hủ An vừa bôi thuốc cho cậu, vừa quở trách: “Em mấy tuổi rồi? Em không nghĩ lỡ ngã thì sao à? Cãi nhau với một đứa bé, năm nay em đi nhà trẻ hả?”
Thẩm Lưu Sấm là loại người có lỗi sẽ nhận, nhưng nếu người ta cứ cầm cái lỗi của cậu kể lể tới lui, tâm lý phản nghịch của cậu sẽ nổi dậy và chẳng chịu nhận gì cả. Hơn nữa hắn còn hỏi cậu lỡ bị té thì làm sau nữa, chẳng thằng con trai bình thường nào leo cây sẽ ngã cả, Thẩm Lưu Sấm cảm thấy hắn cho rằng cậu vừa lùn vừa yếu giống như Tiểu Vũ!
“Tôi leo cây đó! Tôi cứ thích đó! Năm nay tôi đi nhà trẻ đó, thì sao? Chẳng phải ngày nào anh cũng gọi tôi là bé cưng à, anh không chịu được trẻ con hay sao?!” Thẩm Lưu Sấm nằm sấp không thể cử động, cậu xoay đầu nổi nóng như một con sư tử con: “Tôi thấy anh chỉ yêu thích vẻ ngoài của tôi thôi! Đồ dối trá!”
Mỗi lần Thẩm Lưu Sấm phát cáu cậu đều cho rằng mình rất hung dữ nhưng thật ra chẳng có lực công kích gì cả, Ngụy Hủ An nhìn vậy chỉ muốn cười.
Thuốc bôi trên da rất mát lạnh, tạm thời kiềm lại cơn ngứa ngáy khó chịu, Thẩm Lưu Sấm bình tĩnh một chút, thấy người phía sau không lên tiếng cậu bắt đầu chột dạ. Sợ thuốc bị dính trên giường, cậu không dám xoay người cũng không dám đắp chăn, chôn nửa gương mặt trong gối đầu, hỏi: “Xong chưa?”
“Chưa, nằm yên.” Ngụy Hủ An đứng dậy đi rửa tay, khi trở về đã thấy cậu ngoan ngoãn nằm yên.
“Giờ xong chưa? Tôi lạnh quá.” Thẩm Lưu Sấm lại hỏi, giọng còn giả vờ đáng thương.
Thật ra thuốc đã khô rồi, nhưng Ngụy Hủ An nói dối không chớp mắt: “Chưa đâu, em đừng lộn xộn.” Nói xong hắn sờ lên mông cậu, sờ lung tung ở xung quanh bẹn đùi.
Thẩm Lưu Sấm lập tức quay đầu trừng hắn: “Anh làm gì đó?”
“Chẳng phải em lạnh hả? Tay anh ấm không?”
“Ấm.” Tay của hắn mới vừa rửa bằng nước nóng, cái mông để trần một lúc lâu trong không khí của cậu quả thực cảm thấy rất ấm áp.
Ngụy Hủ An cười cười, nâng eo của cậu lên, lấy hai cái gối chèn dưới bụng cậu. Trong nháy mắt Thẩm Lưu Sấm cảm thấy tư thế của mình trở thành nằm quỳ trên giường, giữa hai chân loáng thoáng có “gió lùa” qua, cảm giác cả thân thể đều bại lộ trong không khí, mặt cậu đỏ lên, muốn giãy giụa lại phát hiện Ngụy Hủ An dùng sức quá lớn, cậu không thể động đậy tí nào.
Cậu hết sức nóng nảy, nhưng ngay khi quay đầu thấy ánh mắt của Ngụy Hủ An cậu lập tức sợ hãi. Hắn không có vẻ rất tức giận nhưng cũng không còn thấy sự dung túng bình thường, và cũng đang