Từ khi chấp nhận sự thật mình rốt cuộc không thể quay về nữa, suy nghĩ của Thẩm Lưu Sấm thay đổi rất lớn. Trước đây cậu không để ý đến sự vật nơi đây, cậu có ảo giác rằng mình chỉ là một nhân vật quần chúng đắm chìm vào một vở kịch và rồi sẽ rời khỏi sân khấu.
Nhưng bây giờ thì khác, cậu trở thành một trong những nhân vật chính, cả một thế giới mới đang chờ cậu khám phá. Trong vòng một đêm Thẩm Lưu Sấm biến thành một em bé hiếu kỳ, cái gì cũng muốn hỏi, cái gì cũng muốn xem, cái gì cũng muốn sờ.
Sáng sớm Ngụy Hủ An thức dậy không thấy bóng cậu đâu, cuối cùng phát hiện cậu ngồi trên cầu thang.
Từ khi đến thế giới này, thời gian sinh hoạt của Thẩm Lưu Sấm càng ngày càng quy luật, ban ngày chẳng cần làm gì cả, mỗi ngày thức sớm một cách tự nhiên. Hiện tại cậu đang mặc đồ ngủ ngồi trên bậc thang, ôm một cái cột lan can nghiên cứu.
Cậu xem đi xem lại, sờ soạng tới lui, hột kim cương này rốt cuộc là thật hay giả? Nếu đính kim cương thật trên lan can cầu thang, vậy quả thực xa xỉ đến mức không có thiên lý. Nhưng nếu là giả… Kim cương trong nhà tổng tài bá đạo nắm giữ mạch máu kinh tế toàn cầu là giả, nghe mất mặt sao sao ấy.
Ngụy Hủ An đi rửa mặt xong phát hiện cậu còn mang cái đầu ổ gà nghiên cứu cây cột, hắn đành phải đi qua cúi người ôm cậu từ phía sau. Cơ thể Thẩm Lưu Sấm đột nhiên lơ lửng, cậu giật nảy mình, vội vàng giơ tay bấu víu canh tay ôm ngang ngực cậu.
“Nghiên cứu ra gì chưa?” Ngụy Hủ An vừa ôm cậu đi xuống lầu, vừa kề tai cậu hững hờ hỏi, đi đến bậc thang cuối cùng mà cậu vẫn không quên quay đầu liếc nhìn cây cột bị ôm cả buổi sáng.
Thẩm Lưu Sấm tuy rất ngạc nhiên, nhưng vẫn không định hỏi ra thắc mắc của mình, như vậy cậu sẽ trông rất ngu ngốc thiếu kiến thức. Cậu phát hiện Ngụy Hủ An luôn tỏ vẻ dịu dàng bao dung ở mặt ngoài, trên thực tế chuyện hắn thích nhất chính là thong dong ngồi ở chỗ đó nhìn người ta xấu mặt, cười như không cười, khiến Thẩm Lưu Sấm nhớ tới ánh mắt của những người dắt chó đi dạo trong công viên mà cậu từng gặp: “Ồ, con chó ngu nhà mình còn biết chơi bóng nữa à, thật là thông minh”.
Thẩm Lưu Sấm rất phiền cái bộ dáng khinh bỉ người khác mà còn ra vẻ cao thâm này, nhưng cậu lại không có cách nào khác, cách duy nhất chính là cố gắng không để bản thân xấu mặt trước mặt hắn.
“Nghiên cứu ra phong cách ưa thích của anh… Ừm, thật sự…” Thẩm Lưu Sấm suy nghĩ nát óc kiếm từ ngữ để châm biếm phong cách trang trí “nguy nga” của căn biệt thự này mà không mất phong độ: “…có rất nhiều khoảng cách thế hệ đối với tôi.”
Thẩm Lưu Sấm đúng là không hiểu nổi phong cách tràn ngập mùi quý tộc của thế kỷ trước, trong tầm mắt không phải vàng bạc thì cũng là kim cương, cái nào cũng khiến cậu khó phân thật giả, dù có muốn bày ra phong thái của một tổng tài bá đạo thì cũng phải đuổi theo thời đại đi chứ.
Ngụy Hủ An nhẹ nhàng đặt cậu trên ghế, hoàn toàn không có vẻ tức giận, trái lại còn mỉm cười giải thích: “Đây là nhà ông nội anh để lại, ông thật sự có rất nhiều khoảng cách thế hệ với em.”
Thẩm Lưu Sấm rót sữa vào ly cà phê của mình, trong lòng cố nén xúc động của mình nhưng không nén nổi: “Ông anh thích kim cương hả?” Cậu tự nhận mình đã hỏi cực kỳ uyển chuyển, là điển hình cho câu “nói bóng nói gió”.
Ngụy Hủ An tao nhã uống một ngụm cà phê, uống xong trên môi hắn sạch sẽ đến mức Thẩm Lưu Sấm nghi ngờ lúc nãy hắn chỉ giả vờ uống mà thôi. Hầu kết nhấp nhô lên xuống, sau đó hắn bày ra vẻ như cười như không, xem thấu hết mọi trò vặt khiến còi báo động trong lòng Thẩm Lưu Sấm vang lên.
“Ông thích kim cương.” Ngụy Hủ An thoáng dừng lại một chút: “Nhưng kim cương trên cột cầu thang là giả.”
Dù đã rót rất nhiều sữa vào nhưng cà phê vẫn đắng đến mức mặt mày Thẩm Lưu Sấm nhăn nhúm lại, sau khi nghe hắn nói xong cậu càng muốn bùng nổ. Anh ta biết hết! Lần nào Ngụy Hủ An cũng tỏ vẻ rộng lượng bên ngoài, nhưng thật ra có thù tất báo! Bây giờ khiến hắn không vui, lát nữa hắn sẽ khiến người ta mất mặt tại chỗ khác.
“Tôi đương nhiên biết nó là giả! Tôi cũng không ngu.” Thẩm Lưu Sấm ức chế như con cá nóc, còn phải mạnh miệng cứu vãn danh dự của mình. Vì che giấu sự chột dạ của mình, cậu bưng cốc uống cạn cà phê, nuốt xuống ngụm cà phê cuối cùng cậu cảm thấy mồm mình đắng nghét.
Sau đó cậu buồn bực vùi đầu ăn, không ngẩng đầu lên cũng không nói chuyện, Ngụy Hủ An kêu cậu mấy lần cậu cũng không để ý tới.
Cuối cùng Ngụy Hủ An phải đi làm, hắn khom lưng hôn lên mặt cậu một cái giống như thường ngày, còn xoa đầu cậu hai cái.
Bình thường lúc này Thẩm Lưu Sấm sẽ mất kiên nhẫn với hành vi sến súa này, cậu sẽ giả bộ ngó lơ, hôm nay cậu xoay đầu giữ chặt khuôn mặt Ngụy Hủ An, sau đó ngẩng mặt đặt đôi môi dính đầy dầu mỡ và vụn bánh mì của mình lên trên mặt Ngụy Hủ An, hôn một cái chụt thật vang rồi mới vô cảm nói: “Bye.”
Ngụy Hủ An nở nụ cười bất đắc dĩ sau lưng cậu.
——
Thẩm Lưu Sấm vốn đang tràn đầy phấn khởi với ngôi nhà này đột nhiên cảm thấy nhàm chán, cậu quyết định muốn đi ra ngoài xem thành thị, con đường, đám người và cả đèn nê ông của thành phố này!
Cậu bật nhảy khỏi ghế salon, khi đi tới cửa cậu phát hiện một vấn đề lớn, cậu không có tiền.
Cậu lên lầu lục lọi một trận, phát hiện ngoại trừ chứng minh nhân dân, đừng nói tiền giấy, ngay cả một đồng xu nguyên thân cũng chẳng có. Thẩm Lưu Sấm choáng váng, ai mà ngờ người gả vào nhà giàu lại không có một xu dính túi chứ.
Theo lý mà nói, chẳng phải mấy ông chồng tổng tài bá đạo thường sẽ vứt cho người yêu tân hôn một tấm thẻ đen sao? Hoặc là trước khi đi ra ngoài sẽ cực ngầu quăng ra một chồng tiền, nói hôm nay không xài hết không được phép về nhà.
Mặc dù bao ăn bao ở nghe tốt thật đấy, nhưng cuộc sống không có tiền còn có ý nghĩa gì nữa?! Thẩm Lưu Sấm nằm ườn trên ghế sofa, trước đó cậu vẫn hài lòng với cuộc sống ăn không ngồi rồi, hiện giờ cậu chỉ cảm thấy nhàm chán vô vị, một ngày bằng một năm.
Nhây một hồi lâu, Thẩm Lưu Sấm vẫn viết một tin nhắn ngôn từ uyển chuyển nhất, lấy hết can đảm gửi cho Ngụy Hủ An.
[Hôm nay tôi muốn ra ngoài.]
Bình thường Ngụy Hủ An có vẻ rất bận bịu, mỗi lần đi ra ngoài làm việc sẽ là cả ngày, trong lúc đó họ cũng rất ít liên lạc, đây là lần đầu tiên Thẩm Lưu Sấm chủ động gửi tin nhắn cho hắn, không ngờ chờ mãi không nhận được tin trả lời.
Mỗi một giây trôi qua, trong lòng Thẩm Lưu Sấm càng thêm giày vò, cũng càng thêm hối hận, nhưng bây giờ đã không thể thu hồi tin nhắn.
Cậu tự nhận là loại người da mặt dày, nhưng từ nhỏ đến lớn cậu rất ngại xin tiền người khác. Lên trung học những người bạn cùng lứa với cậu đều có thể tự tin xin cha mẹ tiền tiêu vặt, nhưng Thẩm Lưu Sấm lại không làm được. Không phải là bởi vì sợ cha mẹ trách cứ, cũng không phải vì cậu được nhận nuôi mà sinh ra khoảng cách, cha mẹ nuôi đối đãi cậu như người thân trong nhà, hoàn