Trời hôm nay đẹp quá, đang là mùa hè nhưng lại không có lấy một tia nắng nào cả.
Không gian chỉ hơi oi bức một chút nhưng thi thoảng lại có gió thổi mạnh và tiếng của những cánh diều bay cao trên bầu trời.
Trời cũng chẳng âm u...!trời đẹp, một ngày thoải mái và dễ chịu.
Nhưng trong lòng ai đó lại không dễ chịu chút nào? Cô gái đứng trước một nấm mồ giữa cánh đồng hoa đủ sắc màu, mái tóc màu vàng bạch kim dài ngang thắt lưng thi thoảng lại lất phất bay trước những đợt gió thổi.
Đứng nhìn nấm mồ một hồi lâu, cô gái mới bắt đầu ngồi xuống trước nấm mồ và nói nói vài câu.
Phía bên kia, ở giữa hai cánh đồng hoa, một con đường đất trải dài tới thôn xóm, đó là một vùng quê khá yên bình.
Mấy ông bà nông dân đi trồng hoa về trên con đường quen thuộc, nhìn thấy cô gái vẫn còn ngồi một mình ở trước ngôi mộ liền hô to nhắc nhở:
" Tiểu Mộc, cháu vẫn còn ngồi đấy à.
Mau về sớm đi, hôm nay dự báo thời tiết báo cuối chiều sẽ có mưa đấy "
Thì ra hiện tại đang là thời điểm gần cuối chiều, có nghĩa trời có thể sẽ đổ cơn mưa rào xuống bất cứ lúc nào.
Thấy cô gái còn ngồi im lặng ở đó lên người nông dân mới cố ý nhắc nhở.
Nghe tiếng gọi lớn, cô gái liền ngẩng lên đáp lại: " Dạ vâng, một lát nữa cháu sẽ về ngay ".
Nói xong cô lại cúi xuống rồi chăm chú ngắm nhìn nấm mồ.
" Hazzz " Nghe thấy cô gái nói vậy, người nông dân kia không trả lời mà chỉ thở phào một cái.
Người phụ nữ chạc năm mươi tuổi bên cạnh thấy cảnh ấy mà cũng mệt lòng, mặt buồn thiu thiu thở dài rồi nói: "Đã hơn một năm rồi nhỉ? Cứ ba tháng là chỉ ba ngày thôi đúng không".
" Ừ mai là con bé Du Mộc đi rồi...!" Người nông dân không trả lời nhiều, chỉ nói một hai câu.
Thật ra câu " Ba tháng chỉ ba ngày " nó cũng không có nghĩa sâu xa gì.
Câu đó đang ám chỉ cô gái đang ngồi ở cánh đồng hoa kia.
Cứ ba tháng, cô lại chỉ đến nơi thôn làng này có ba ngày.
Hôm nào cũng như hôm nào, cứ đến cuối buổi chiều là cô lại ra trước nấm mồ ở giữa cánh đồng hoa mà ngồi lặng ở đó tới tận chập tối mới thấy quay về làng.
Sau ba ngày thì cô liền biến mất không một dấu vết và ba tháng sau cô lại xuất hiện ba ngày.
Chẳng mấy chốc mà trời bắt đầu lách tách đôi hạt mưa, vài phút sau thì cơn mưa nặng hạt hơn rồi bắt đầu đổ ào ào xuống cánh đồng hoa rộng lớn.
Dù mưa có to hơn như vậy đi nữa thì cô gái cũng chẳng cuống quýt hay vội vàng chạy trú, như thể dù trời có sập cô vẫn vững chắc vậy.
Cô gái chỉ ngửa mặt lên nhìn bầu trời với ánh mắt mang đầy tâm sự và thất vọng, mặc cho những hạt mưa liên tục rơi mạnh vào gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Khá đau rát đấy nhưng mà thôi kệ.
Cô gái nhìn nấm mồ một hồi rồi cất lời: " Mẹ à...!trời lại mưa rồi đấy, con đi đây.
Hôm khác lại tới thăm mẹ ".
Nói xong cô gái liền quay đi, nước mắt giàn giụa ra mau chóng hòa quyện với nước mưa.
Những cây hoa xung quanh nấm mồ liền lung lay mạnh hơn như đang chào tạm biệt cô gái.
Thì ra người bên dưới nấm mồ là mẹ của cô gái ấy.
Nhìn thấy như vậy, cô liền sụt sịp lau nước mắt