Sau một lúc lâu phải chịu sự giày vò và đau đớn khi bị Lục Doãn Cung tra tấn thì tên đàn ông đó cũng bắt đầu cảm thấy sợ và biết thế nào là cái chết.
Lục Doãn Cung tiếp tục lên tiếng: "Thuốc giải ở đâu?"
Lần này đã là lần thứ hai anh ta nói câu này, âm điệu cực kỳ phẫn nộ.
Tên đàn ông kia ấy vậy mà vẫn cứng đầu cho dù có biểu cảm sợ hãi đi nữa: " Mày cần thuốc giải quá nhỉ? Nếu tao không đưa cho mày thì mày sẽ làm gì? Không có tao thì người phụ nữ của mày cũng sẽ chết thôi, nếu mày giết tao thì ít nhất tao cũng phải kéo theo người phụ nữ của mày… hay là chơi một trò chơi đi! Nếu mày chịu quỳ xuống cầu xin tao thì may ra tao sẽ nói cho mày nơi để thuốc giải.
Sao nào, hãy quỳ xuống và cầu xin tao đi, ông đây sẽ tha cho cô ta một con đường sống "
Lục Doãn Cung nghe xong, hắn nhếch môi cười rồi vuốt tóc.
Nụ cười tà mị mang đầy sát khí tới mức nhìn vào chỉ cảm thấy cái chết đang đến gần.
Không biết tên đàn ông đó đã đứt bao nhiêu sợi dây thần kinh mà dám nói ra những câu đó.
Gan cũng lớn nhỉ.
Lần đầu có người dám đặt điều kiện hay ra lệnh cho Lục Doãn Cung, tới đây thì cũng chẳng cần nghĩ nhiều… ông ta chết chắc rồi.
Những người bên cạnh đều biết rằng hắn đang rất bực mình nhưng bọn họ gương mặt vẫn lạnh như băng không hề có một biểu cảm nào khác ngoài lạnh nhạt.
Hắn trầm giọng nói: " Nói xong chưa? Muốn chết thì tôi sẽ cho ông toại nguyện! Ngục Tửu, cho ông ta uống đi "
Ngục Tửu gật đầu, lần này thay vì cầm kìm trên tay thì anh ta cầm một cái túi nhỏ, trong đó có vài viên thuốc màu trắng nhỏ bằng đầu đũa, nhìn thấy thứ thuốc đó người đàn ông biết có chuyện chẳng lành sắp xảy ra, ông ta càng giãy giụa mạnh hơn: " Mày định làm gì? Mày định cho tao uống thứ gì? "
Ngục Tửu không nói gì liền mạnh dạn giữ chặt người ông ta rồi thả hai, ba viên thuốc vào miệng, cứ thế ông ta theo phản ứng tự nhiên mà nuốt xuống.
" Mày vừa nhét thứ gì vào miệng tao hả thằng chó! " Ông ta thở hổn hển, mặt mày tái xanh, miệng thều thào nói với giọng kiệt sức do giãy giụa quá nhiều.
Lục Doãn Cung mỉm cười, sắc mặt như hài lòng, mi tâm dần giãn ra:
" Vốn dĩ tôi định cho ông một con đường sống, nhưng ông lại không nghe.
Vậy thì tôi đành chiều theo ý ông, thứ thuốc vừa rồi là thuốc độc.
Hừm, để xem nào… cái thuốc mà ông cho người phụ nữ của tôi uống là bị ăn mòn trong người đúng không? Vậy thì thuốc của tôi nó cũng như vậy.
Để tôi giải thích rõ cho ông nghe nhé! Thay vì ăn mòn thì nó sẽ phân hủy nội tạng của ông giống như ông là một xác chết.
Khi nội tạng bị thối rữa, những con côn trùng sẽ liên tục đào bới và ăn sâu vào người ông, cảm giác có thứ gì đó liên tục đào ngoáy, cử động trong người thì sẽ là cảm giác gì nhỉ? Những mùi thối sẽ dần bốc lên, cái cảm giác mà nội tạng bị phân hủy nhưng vẫn còn sống và phải ngửi mùi thối từ người mình ra… ông đoán xem có dễ chịu hay không? Lúc đó ông chỉ như một con chuột ăn phải bả bị ăn mòn dần rồi chết dần chết mòn… vậy ông thử nói xem? Độc nào nhanh chết hơn, của tôi hay của ông? "
Lục Doãn Cung nói một mạch, chỉ vài câu nói bình thường của hắn nhưng đối với ông ta là một câu nói gây chết người.
Ông ta bây giờ mới lộ biểu cảm của một người khi biết trước bản thân sắp chết mà không làm gì được, nhìn rất khó coi.
Lộ Du Mộc cũng khá ngạc nhiên, hắn có loại thuốc độc này sao? Sao từ trước giờ cô không biết!
Nhưng hắn cũng thật đáng sợ, loại thuốc độc này có khác nào đang cướp đi mạng sống của người khác từng chút một.
Khiến con người lâm vào cảnh sống không được, chết không