Nhưng chỉ mới đi được vài bước, phía sau liền có tiếng nói của người đàn ông vang lên, ông ta cười hả hê, giọng cười đắc ý:
" Dù gì người phụ nữ của mày cũng sẽ chết thôi, biết sao không? Bởi vì thuốc giải của tên đó đã bị tao tiêu hủy rồi, lũ tù nhân ở trong nhà tù đều bị chết dưới tay mày rồi, mày cho nổ cả nhà tù như vậy bọn chúng đương nhiên không còn giữ được mạng sống, hahaha… dù tao có nói ra thì mày cũng chẳng làm gì được.
Đáng đời một lũ ngu! Há há há…"
Giọng cười vừa đắc ý vừa cợt nhả của tên đàn ông vang vọng khắp tầng hầm dưới lòng đất, khiến ai cũng phải nổi da gà và cảm thấy ghê tởm.
Lục Doãn Cung đứng lại, hắn hít một hơi sâu rồi thở dài:
" Tôi định cứ thế cho qua, nếu ông đã cho tôi biết những chuyện này, vậy thì tôi phải thưởng cho ông chứ nhỉ? Loại thuốc độc của tôi không có thuốc giải đâu.
Thứ đó một khi đã uống vào chỉ có thể chờ chết.
Còn thứ vừa rồi mà ông coi là thuốc giải và nuốt xuống dạ dày chính là xuân dược loại mạnh, từ nãy tới giờ chắc bắt đầu phát tác rồi đấy, một khi phát tác thì ông sẽ không nghĩ được gì nữa đâu! Nhưng yên tâm đi, tôi đã cho người tới để giải dược cho ông rồi… cố gắng tận hưởng khoái lạc trước khi chết nhé "
Ngoại trừ Ngục Tửu ra thì không ai lường trước được chuyện này, Lục Doãn Cung thật độc ác, không ngờ anh ta đã tính toán trước.
Tên đàn ông đó chỉ như một con cá bị sa lưới, càng vùng vẫy sẽ càng bị lún sâu vào đầm nầy.
Tất cả đều đi đến cánh cửa ở nóc trần, nhận được lệnh bên dưới người bên trên liền mở cửa tầng hầm rồi thả xuống dưới một chiếc thang có bậc.
Thang vừa được chạm xuống mặt đất, bên trên liền có một cô gái dáng người mỏng manh lao nhanh xuống dưới, gương mặt vừa lo lắng sợ hãi lại vừa tức giận.
Ngục Tửu nhìn thấy cô gái đi xuống liền dùi vào tay cô ta một chiếc chìa khóa: "Muốn cứu ông ta thì tự mở còng đi".
Cô ta trừng mắt nhìn Ngục Tửu rồi nhận lấy chìa khóa chạy xuống, tên đàn ông nhìn thấy cô gái liền hét lớn: " Con đến đây làm gì? Mau chạy đi! "
Cô gái nhìn bộ dạng thê thảm của bố mình, cô rớm nước mắt và càng đến gần hơn: " Bố! Yên tâm, con sẽ cứu bố ra khỏi đây " Người đàn ông dù có gào thét như nào thì cô gái cũng không chịu rời đi, nhất quyết phải cởi trói cho ông ta.
Phía bên kia Lục Doãn Cung bế Lộ Du Mộc đi lên, trước khi cánh cửa tầng hầm hoàn toàn đóng lại, Du Mộc chỉ nhìn thấy tên đàn ông kia đã được cởi trói.
Ông ta có vẻ đã đến giới hạn, thuốc trong người đang đúng lúc phát tác mạnh, dây xích vừa được tháo hết ra thì ông ta liền vồ lấy cô gái trước mặt, mặc dù không còn hàm răng trên nhưng ông ta vẫn liên tục cắn mút dưới cổ và xương quai xanh của cô gái.
Ông ta đang cưỡng hiếp chính con gái của mình, xuân dược khiến ông ta hưng phấn và mụ mị đầu óc, không thể khống chế bản thân mà chỉ như một con hổ điên cuồng cấu xé con mồi, cô gái vì quá yếu trước sự cưỡng bức của cha mình nên không có sức để giãy giụa mà chỉ còn cách chịu đựng và khóc lóc cầu xin.
Cánh cửa hoàn toàn bị đóng lại, tiếp theo Du Mộc chỉ còn nghe được những tiếng gào thét, cầu xin của cô gái, và những âm thanh dâm dục của tên đàn ông tạo ra.
Nếu còn sống, thì đúng là bọn họ có một kỷ niệm đáng nhớ!.
Du Mộc bỗng rùng mình, nghe thấy những tiếng cầu xin đó cô lại nhớ tới đêm hôm đó.
Du Mộc vùi đầu vào ngực Lục Doãn Cung, cô run rẩy nhẹ, hắn hình như cũng nhận ra liền ôm lấy cô chặt hơn.
Lộ Du Mộc, Lộ Nhập Thượng và cả cô gái đều không biết sự thật nên luôn cho rằng hành động của Lục Doãn Cung thật ác độc, dù gì bọn họ cũng là cha con không thể làm như vậy.
Nhưng sự thật là lúc còn đang ở trên máy bay để lập kế hoạch đi cứu Lộ Nhập Thượng thì Lục Doãn Cung đã ra lệnh cho Ngục Tửu điều tra tên đứng đầu nhà tù, chính là tên đàn ông vừa rồi.
Thật ra cô gái